Chương 47: (Vô Đề)

Chim ngốc dị thế 21

Editor: Meounonna

Tuy đã tỉnh lại mấy ngày, nhưng Tô Huỳnh vẫn chưa thể chấp nhận lắm chuyện bản thân đã thật sự đẻ một quả trứng.

Con người đẻ con, nhưng bây giờ cô đẻ trứng. Tô Huỳnh đã tự nhủ với mình vô số lần, đây là một thế giới kỳ quái không thể phán đoán bằng thường thức hơn 20 năm của cô được, đó gọi là "Nhập gia tuỳ tục", đẻ trứng thì đẻ trứng, cũng không có gì to tát lắm, lấy một góc độ khác mà nói, hình thức đẻ trứng tiện lợi tốc độ không đau này, so với hình thức sinh con mang bầu mười tháng còn đau tới chết đi sống lại trên Trái Đất, thật đúng là không có chút áp lực nào.

Nhưng mà…

"Tuy em cảm thấy đẻ trứng rất tiện lợi nhanh gọn không tồi, nhưng mà Hoa à, anh nghe rõ đây, em không chuẩn bị đẻ cho anh một ổ trứng đâu, lấy tay của anh ra ngay."

Tô Huỳnh chặn ngang kéo cái tay lông của Hoa ra, vỗ một bạt tay lên đầu anh, "Đi qua một bên."

"Quìn Quìn?" Hoa lê đuôi cá đi theo phía sau Tô Huỳnh, nhìn cô đang đo lường ước chừng với vài mảnh "vải". Đó là một loại thực vật dưới đáy biển, mềm mại nhẹ tênh, rất phù hợp với tiêu chuẩn làm quần áo của con người, là kinh nghiệm của tộc trưởng truyền cho.

"Quìn Quìn, sao em không để ý đến anh? Có phải vết thương của em chưa khỏi hết, vẫn còn đau đầu hở?"

"Đúng là em rất đau đầu, nhưng không phải vì vết thương chưa lành, mà là vì anh." Tô Huỳnh buông vải trên tay xuống, nâng tay giữ mặt Hoa, "Vì sao em giận không để ý tới anh, anh suy nghĩ nhiều ngày như vậy rồi mà vẫn không biết hả?!"

Hoa mở to miệng, kinh ngạc đầy mặt, "Em giận anh á! Tại sao chứ!"

Tô Huỳnh: "…" Luôn cảm thấy tính tình mềm mại dễ chịu của mình sắp một đi không trở lại.

Tô Huỳnh mở to mắt đối mặt với gương mặt thật thà của Hoa, nhìn mãi nhìn mãi, cái tên này ấy vậy mà đột nhiên ghé sát vào hôn mạnh vài cái trên mặt cô.

Tô Huỳnh: "Nói lý xíu đi, em còn đang giận anh, hôn bậy gì đó."

Hoa vừa mở miệng cười toe toét, liền bị Tô Huỳnh kéo mặt tới biến dạng, anh ôm đùi Tô Huỳnh cọ bụng cô, "Cho nên tại sao Quìn Quìn giận anh?"

Tô Huỳnh cảm thấy mình thật ngốc, nếu không nói cho anh biết, ước chừng anh chả đoán được. Cho nên có nhiều lúc Tô Huỳnh không biết cái tên Hoa này rốt cuộc là ngốc thật hay giả ngu, nói anh ngốc, có lúc Tô Huỳnh lại cảm thấy mình bị anh lừa, nói anh không ngốc, thì cả ngày cứ khờ khờ trong lúc vô tình anh luôn có thể làm cô tức tới mức muốn đánh người.

"Hoa, anh nghe cho kỹ đây, em giận là vì, em—– khụ khụ, lúc em đang "mang trứng", anh không nói cho em biết! Chuyện lớn như thế sao anh không nói cho em biết hả?"

Hoa dựa đầu mình trên bụng cô vẻ mặt vô tội, "Anh nói rồi mà, anh muốn cho em một niềm vui bất ngờ, lúc chúng ta ở thế giới bên kia, khi em nhặt được trứng cũng rất vui vẻ mờ."

Tô Huỳnh vẻ mặt lạnh nhạt kéo tóc anh, "Vấn đề nằm ở đây, lúc đó tụi mình nhặt trứng là để ăn, nếu anh không nói cho em biết, giống như mấy hôm trước, em hoàn toàn không hay biết đó là trứng của chúng ta, nếu em trực tiếp nấu lên ăn thì phải làm sao đây! Hoặc là không cẩn thận giẫm tới nó ép trúng nó bị vỡ thì sao! Con mình sẽ biến thành một mớ lòng trắng và lòng đỏ trứng mất…"

Hoa: "Ha ha ha ha ha ha —-"

Tô Huỳnh: Cười cái đầu anh í, em đang rất nghiêm túc lo lắng vấn đề này đó, đồ Hoa đáng chết!

"Anh cười cái gì?"

"Nếu như biến thành một mớ lòng trắng và lòng đỏ trứng thì thật là mắc cười á ha ha ha~"

Cái tên này sau này sẽ trở thành một người ba tốt sao? Thật sự rất không đáng tin cậy. Tô Huỳnh ngứa răng đánh anh một trận, đánh xong tiếp tục nói: "Anh nghiêm túc lên cho em, đây là một vấn đề rất nghiêm túc, em không có kinh nghiệm về chuyện này, nếu như em bất cẩn thật thì quả trứng đó có thể sẽ bị chết đó."

Hoa chợt ngẩng mặt lên chống đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cô, ánh mắt dịu dàng làm người ta đỏ mặt, Tô Huỳnh bị anh nhìn tới mức khó hiểu, bất giác sờ sờ mặt mình, "Sao anh nhìn em như vậy?"

Hoa cười vui vẻ, "Huỳnh Huỳnh thật tốt."

Tô Huỳnh: "Hử?"

Hoa: "Huỳnh Huỳnh quan tâm quả trứng ấy như vậy, thật tốt." Anh giơ tay kéo đầu Tô Huỳnh xuống, hôn lên môi cô vài cái, "Huỳnh Huỳnh thật tốt."

Tô Huỳnh bị anh hôn vài cái, đỏ mặt nói: "Đừng có tưởng làm như vậy là em không giận anh nữa."

Hoa: "Em đừng giận nữa, lần sau anh nói cho em biết nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!