Chim ngốc dị thế 20
Editor: Meounonna
Hoa đã đem về Lông Vũ Sinh Mệnh, và cả vết thương càng thêm nghiêm trọng trên thân mình. Nhìn rất đáng sợ, thật ra đối với tộc nhân ngư da dày thịt béo, năng lực hồi phục kinh người mà nói, hoàn toàn chẳng có vấn đề gì. Tộc trưởng nhìn thấy bộ dạng này của anh, bèn quét đuôi cá quăng anh sang một bên chờ đợi, sau đó sử dụng chiếc Lông Vũ Sinh Mệnh đó trên người Tô Huỳnh.
Lông Vũ Sinh Mệnh trị tất cả thương tích trên người Tô Huỳnh, giúp cô dần hồi phục lại. Chỉ là nếu muốn tỉnh lại, cần phải có thêm thời gian vài ngày, dẫu sao lực lượng của đứa nhỏ trong bụng cô đã bị tổn hao đi rất nhiều, muốn chào đời thì còn cần cơ thể mẹ uẩn dưỡng, nên cần tiếp tục ở lại nơi này.
Vốn dĩ nơi này không được để tộc nhân ở lại quá lâu, nhất là nơi uẩn dưỡng trứng, cấm giống đực ở lại lâu. Nhưng khi thấy Hoa nhìn Tô Huỳnh không chớp mắt, đôi mắt trông mong không nỡ rời đi, tộc trưởng hiếm khi mắt nhắm mắt mở, để anh ở lại nơi này.
Năng lực hồi phục của hải tộc kinh người, Hoa còn đặc biệt hơn cả, thương tích nghiêm trọng như thế, nghỉ ngơi hai hôm là đã gần như khôi phục hoàn toàn, tộc trưởng cứ nghĩ anh sẽ ở đó mãi đến khi Tô Huỳnh tỉnh lại mới thôi, nhưng hai ngày sau, Tô Huỳnh vẫn chưa tỉnh, tộc trưởng đã thấy anh rời đi rồi. Anh muốn đi làm gì, tộc trưởng có thể đoán được, chắc chắn là đi kiếm đám hải tộc ở Hải Vực Đá Ngầm đó tính sổ rồi.
Tộc của họ đa phần tính tình hiền hoà, Hoa là một dị loại, tộc trưởng trước nay chưa từng thấy một tộc nhân nào có tính tình ác liệt hơn anh, tộc trưởng đã từng ngỡ rằng Hoa sẽ mãi như vậy không thay đổi, mãi đến lần này anh mang về một giống cái, lúc này tộc trưởng mới phát hiện anh đã trở nên dịu dàng rất nhiều.
Từ xa nhìn thân ảnh của Hoa biến mất ở mặt biển, cuối cùng tộc trưởng vẫn không đuổi theo. Bỏ đi, để nó đi vậy.
___
"Đau quá à! Đáng giận! Đáng giận! Cái tên Hoa đó thật sự muốn giết ta!" Trong rạn đá ngầm ẩm ướt, Sứa biển dựa vào một tảng đá lớn, khuôn mặt vặn vẹo kêu đau.
Mực Ống nam ở bên kia không ổn hơn cô ả bao nhiêu, nghe thấy ả nhắc tới Hoa, ánh mắt càng thêm thống hận, "Ta nói Hoa đã vứt bỏ thân phận đồng bọn với chúng ta từ lâu rồi, là cô và Đuôi chưa chết tâm, muốn hắn ta quay về, bây giờ thì sao? Với tính nết của hắn ta, lần này nếu hắn ta không chết, thì chúng ta phải chết đó!"
Sứa biển nhìn cơ thể tàn tật của mình cắn răng: "Còn không phải tại ngươi bảo Rắn Lớn giết giống cái của hắn sao, sớm hay muộn hắn ta sẽ đến tìm chúng ta, hay là dứt khoát trốn…"
"Trốn đi đâu hả, nếu Hoa đã muốn giết chúng ta, chúng ta có thể trốn đi đâu? Ta thấy tốt nhất chúng ta nên lên kế hoạch, chuẩn bị trước một bước, tìm thêm một vài người, tốt nhất là g**t ch*t tên Hoa ấy luôn!" Gã Mực Ống mặt mày u ám: "Cái tên đó lúc trước đã huênh hoang, người hắn đắc tội còn ít sao? Mấy tên bên ngoài Biển Đá Ngầm không cùng phe với chúng ta đó, đều chướng mắt với Hoa, lần này chúng ta đi tìm bọn chúng cùng nhau hợp tác, Hoa có lợi hại đến mấy, còn có thể đối phó nổi với tất cả chúng ta sao?"
Thấy Sứa biển không nói lời nào, Mực Ống nam nhìn về phía nhân ngư xẻ đuôi, "Đuôi, ngươi nghĩ thế nào, ngươi nói một câu đi!"
Thương tích trên người Đuôi đã khỏi từ lâu, sắc mặt cũng chả tốt đẹp gì, hắn dứt khoát hơn Sứa biển, trực tiếp nói: "Được, cứ làm theo lời ngươi nói. Nếu giống cái của Hoa chết thật, chắc hắn sẽ không tìm tới chúng ta nhanh như vậy đâu, bây giờ ngươi và Sứa cứ yên ổn dưỡng thương trước…"
Ngay vào lúc đó, dưới đáy nước nổi lên một gương mặt người, Cá Đuối lộ ra gương mặt đờ đẫn nói: "Hoa đến rồi."
Rắn Lớn đang quấn trên đá chợp mắt giật mình kinh ngạc, "Sao Hoa đến nhanh thế?!"
Đuôi tặc lưỡi một cái, "Chắc chắn hắn đã tức điên lên rồi, Cá Đuối, ngươi đi tìm người, gọi mấy tên ở phía đông Biển Đá Ngầm qua đây."
Cá Đuối lại nhắm mắt lặn xuống đáy biển.
Hoa đúng thật là đã giận điên người, thương tích của anh đã gần khỏi hết, liền không muốn chờ đợi một phút nào đi tới Biển Đá Ngầm, chuẩn bị xé xác cả đám lần trước chạy trốn kia, đặc biệt là con Rắn Lớn đã quăng Tô Huỳnh dưới đất. Đến bây giờ Tô Huỳnh đã không có việc gì, nhưng khi anh nhớ đến cảnh tượng lúc ấy, vẫn còn cảm thấy vừa hãi hùng vừa kinh sợ, càng thêm phẫn nộ ngút trời.
Một câu thừa thãi anh cũng không thèm nói, sau khi đi đến Biển Đá Ngầm liền biến thành cá lớn nguyên hình, mở miệng hút vào vô số nước biển, lại phun toàn bộ vào trong thạch động đá ngầm, phần đầu dày nặng và đuôi cá không chút nể tình đập vỡ tất cả đá ngầm đang chắn trước mặt những tên khốn kiếp đó, hệt như cuồng phong và sóng thần quét qua, chỉ một lúc sau nguyên khu hải vực này đã bị Hoa khuấy động đến long trời lở đất.
Lần này không có Tô Huỳnh nằm trong tay bọn chúng, Hoa không có chút cố kỵ nào, thoả sức trút hết cơn giận dữ của mình.
Thương thế của gã Mực Ống và ả Sứa biển không hồi phục nhanh như vậy, bây giờ thấy Hoa đã tìm tới cửa, hoàn toàn không dám ra ngoài đối đầu với anh, nhưng mà không ra ngoài, nói không chừng sẽ bị đá ngầm đè chết, nhìn Đuôi và Rắn Lớn, cũng chẳng có ý định sẽ giúp đỡ bọn họ, chỉ đành đi theo Đuôi cùng nhau ra ngoài.
Đuôi hiểu rõ nếu lần này không g**t ch*t Hoa, người chết sẽ là bọn chúng, cho nên hắn cũng chả lưu tình, hắn ta cũng biến thành cá lớn đâm tới. Chỉ là nguyên hình cá lớn của hắn và cá lớn của tộc nhân ngư không giống nhau lắm, nó hệt như hình thái nhân ngư kỳ dị của hắn ta, hơn nữa thể tích không to được như Hoa. Đối đầu đâm vài cái, tất cả đá ngầm gần đó đều bị thân thể của hai người họ tông ngã hết, chìm xuống đáy biến.
Đuôi cảm thấy đầu mình đau như muốn vỡ ra, nhưng mà Hoa vẫn còn rất sung sức, vẫn đâm mạnh về phía hắn một cách hung ác như cũ.
Đuôi không dám cứng đối cứng với anh nữa, hắn ta cũng chỉ còn một mạng, nếu chết thì sẽ thật sự ngủm luôn, cho nên hắn cũng không thèm ngó ngàng đến những kẻ khác nữa, tự mình bơi đi thật xa trước. Quả nhiên Hoa không đuổi theo hắn, anh xoay đầu lại đối đầu với con rắn biển kia.
Tộc nhân ngư tuy là bá chủ một phương trên biển, nhưng thường sẽ không xảy ra xung đột với những người khác, cho nên có rất ít hải tộc có thể chứng kiến dáng vẻ điên cuồng giận dữ của họ. Tiếc nỗi có một dị loại xuất hiện là Hoa, từ trước không hợp ý một chút là lại nổi điên, khó khăn lắm tính tình anh mới hiền hoà lại không bao lâu, lại bị sờ vảy ngược (*) rồi. Thân thể cực lớn của anh lúc đánh nhau với những hải tộc khác hệt như là gian lận.
Từng hàm răng bén nhọn trong miệng anh, lực sát thương cực kỳ sao, ngộ nhỡ bị cắn một cái hậu quả sẽ là bị đứt thành từng khúc.
(*)(*):
-Raw là: Nha mão (chọc mao), thật ra nó có nghĩa là làm cho người khác vô cùng tức giận
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!