Chim ngốc dị thế 18
Editor: Meounonna
"Quìn Quìn Quìn—– Anh bắt được rất nhiều cá đen nhỏ nè, còn có cá ngũ sắc nữa, em mau tới xem đi~"
"Huỳnh Huỳnh?"
Trên thuyền vắng tanh, không có người.
Nụ cười rạng rỡ trên gương mặt Hoa dần dần rút lại, anh phát hiện trên thuyền ngoài hơi thở của Tô Huỳnh, còn lẫn vào mùi vị rất nhạt của những kẻ khác. Rất trùng hợp là, mùi vị này anh còn biết là của ai nữa.
Kinh ngạc xoay đầu nhìn về phía Hải Vực Đá Ngầm, Hoa tuỳ tay vứt cá mới bắt được trên tay xuống đất, vẻ mặt cực kì khó coi nhún người nhảy xuống dưới biển, giây tiếp theo, trên mặt biển hoa nước văng tung toé khắp nơi, cá lớn dài mấy chục mét đột nhiên trồi đầu lên trên, phát ra tiếng rống giận như sấm sét.
Cá lớn bơi hết tốc lực nhanh chóng đi tới Hải Vực Đá Ngầm, vùng biển này từng là nơi anh sinh sống, mỗi một viên đá ngầm nơi đây đối với anh mà nói đều rất quen thuộc, nhắm mắt cũng có thể bơi tới đây, đối với những hải tộc khác khu vực này đáng sợ như một cấm địa, đối với anh thì nơi này hoàn toàn chẳng đáng nhắc tới.
Bơi trong vùng Biển Đá Ngầm rộng lớn, trong lòng Hoa cực kỳ phẫn nộ, anh tưởng rằng đã nhiều năm như thế trôi qua, những kẻ đó đã quên đi sự tồn tại của anh, dẫu sao năm ấy anh và bọn chúng đánh nhau một trận, hai bên đều bị thương rất nặng, từ đó về sau bọn chúng cũng không đến tìm anh nữa. Anh cứ ngỡ chúng sẽ không tìm anh nữa, nhưng không ngờ rằng, bọn chúng đột nhiên lại tìm đến, còn bắt đi giống cái của anh.
Không ai rõ hơn Hoa là Tô Huỳnh yếu ớt đến cỡ nào, bây giờ cô vẫn không có cách nào ở lâu trong nước, bị người ta bắt đi, chắn chắn sẽ chịu khổ, càng huống chi đám người đó có đức hạnh như thế nào, Hoa hiểu rất rõ, anh không nhanh chóng đuổi đến đó, không biết Tô Huỳnh sẽ bị đối xử ra sao nữa.
Chỉ cần nghĩ đến Tô Huỳnh có thể sẽ bị những kẻ đó làm bị thương hoặc thậm chí là làm cô chết đi, Hoa cảm thấy ngọn lửa giận hung bạo lâu ngày không cháy trong lòng mình bùng lên dữ dội. Bắt đầu hối hận vì sao năm đó không cắn chết hết những thứ đáng chết này đi.
Phía trên Hải Vực Đá Ngầm mây đen tích tụ, bầu trời đen kịt, hệt như tâm tình của Hoa bây giờ. Anh xuôi theo mùi vị cực kỳ quen thuộc đó một đường bơi tới bên ngoài một nham động, sau khi phẫn nộ rống lên hai tiếng, không nói lời nào đâm thẳng vào cửa động.
Bên trong hang nham thạch nặng nề lay chuyển một chút, nước biển từ cửa hang chảy ngược vào trong, Cá Đuối vốn đang lặn dưới nước cũng bị ép bơi ra ngoài, nằm sõng soài trên vách tường.
"Tên Hoa đó điên rồi! Để hắn ta đâm thêm vài cái, cái hang này sẽ sập mất!"
"Sắp sập mất rồi, cứ quăng giống cái của hắn ở đây đi, nếu như Hoa biết bản thân tự hại chết giống cái của mình, vẻ mặt đó chắc chắn sẽ rất thú vị ha ha ha~"
"Chúng ta muốn Hoa quay về nơi này với chúng ta, không phải là ép hắn lại lần nữa đánh nhau với chúng ta, ngươi quên năm đó phải dưỡng thương bao lâu mới có thể khỏi à?" Người cá xẻ đuôi lạnh lùng nói.
Mực Ống nam lúc trước còn hả hê liền im miệng.
"Rắn Lớn, cột cô ta cho chắc vào, đừng để cô ta trốn đi đó." Người cá xẻ đuôi lại nói.
Lúc bị tên nửa rắn nửa người dùng đuôi cột lại, Tô Huỳnh hít ngược một hơi khí lạnh, nghĩ tới đúng là trong xui rủi cũng có cái may, bây giờ cô có muốn chạy cũng chạy không nổi, một cái tay bị sưng tấy lên đáng sợ, hoàn toàn không còn tri giác nữa, còn có chân trái không biết vì sao, đau đớn không động đậy được. Như vậy làm sao chạy, chỉ có thể thành thật làm một cái phiếu thịt thôi.
"Hoa! Giống cái của ngươi ở trong đây, nếu như ngươi tông sập cái động này, sẽ chôn vùi người ta trong đây đó, bọn ta sẽ không quan tâm đâu đấy nhé." Rắn Lớn hô to về phía cửa động.
Tiếng va đập đáng sợ ngừng lại. Trong hang động im ắng lạ thường, không ai nói chuyện nữa, đều nhìn về phía cửa hang, bầu không khí chẳng hiểu sao lại chợt trở nên căng thẳng. Trong phút chốc, nơi đó có một thân ảnh ngược sáng xuất hiện.
Vẫn là đuôi cá to màu lam lục và mái tóc đỏ rực lửa như xưa, nhưng Tô Huỳnh chưa từng thấy dáng vẻ anh… ừm, chính trực như thế bao giờ, bình thường cô hay thuận miệng kêu Hoa ngốc Hoa ngốc, lúc không vui thì nhấc chân đá anh một cái không chút gánh nặng tâm lý, nhưng bây giờ, ấy vậy mà cô có hơi không dám lên tiếng. Hoa ngốc nhà cô có khí thế đáng sợ như thế cơ á?
Hoa này và Hoa trong ấn tượng của cô không giống nhau lắm, hình như Hoa ngốc bạch ngọt bỗng nhiên có gai rồi.
"Buông cô ấy xuống." Hoa đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm Rắn Lớn, ánh mắt đáng sợ.
Nửa người Tô Huỳnh bị đuôi rắn buộc lại, hơi bị nhấc lên cao, chân không giẫm được tới mặt đất, chỉ có thể khó chịu gục xuống, cánh tay sưng đỏ lộ ra bên ngoài vô cùng bắt mắt. Hoa liếc mắt liền nhìn thấy tay cô, trong phút chốc mắt đỏ lên, răng nhọn trong miệng không kiềm chế được nhe ra ngoài.
Đuôi của người cá vô cùng có lực, họ chỉ cần dùng một khúc đuôi ngắn là có thể chống đỡ cả thân thể để đứng như người bình thường, bình thường lúc thả lỏng vui vẻ nhảy nhót cũng được, lê lết từ từ để đi đường cũng hay, đều có vẻ lười biếng vô hại. Còn bây giờ cơ bắp toàn thân của Hoa căng chặt, cái đuôi của anh hệt như lò xo kéo ra, tuỳ thời đều có thể xông đến giành người.
Nhưng phía trước Rắn Lớn còn bị chắn bởi người cá xẻ đuôi, cô ả Sứa và Mực Ống nam. Người cá nam trông rất hiểu Hoa, biết rằng anh đã giận dữ đến cực hạn, vội vàng mở miệng nói: "Hoa, bọn ta không có ác ý, chỉ hy vọng ngươi có thể quay về Hải Vực Đá Ngầm, lần nữa trở thành đồng bọn của chúng ta, ngươi xem, giống cái của ngươi vẫn còn sống êm đẹp, điều này đã thể hiện rõ thành ý của bọn ta rồi."
Hoa đột nhiên nhếch khoé miệng, nói một câu: "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy giống cái của ta đang sống êm đẹp? Không phải các ngươi làm cô ấy bị thương rồi sao?"
Cô ả Sứa rất ấm ức hừ một tiếng, cướp lời nói: "Tự cô ta yếu, cho dù có chết cũng không thể trách bọn ta, Hoa, sao ngươi có thể thích một thứ yếu ớt như vậy?"
Hoa lạnh lùng nhìn ả ta một cái, lại nhìn về phía Tô Huỳnh đang mím môi không nói lời nào nhìn mình chằm chằm, sắc mặt của cô trắng bệch, không biết có phải còn chỗ nào bị thương hay không.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!