Chim ngốc dị thế 17
Editor: Meounonna
"Bầu trời ở đằng kia đen quá, có phải sắp có bão không anh?" Tô Huỳnh gom quần áo đang treo ở ngoài vào, nhìn về phía bầu trời đen kịt đằng xa.
Gió biển hôm nay hơi lớn, thuyền của họ xuôi theo hải lưu đi đến nơi này.
"Không phải, bên đó là Hải Vực Đá Ngầm, được bao phủ bởi những tảng đá ngầm cực lớn, ở vùng đó thường có hiện tượng giông gió không ngừng, mưa lớn không ngớt. Nơi chúng ta đang ở hiện tại, mưa gió sẽ không đến đây đâu." Hoa đang chơi quả bóng bảy màu Tô Huỳnh làm cho anh, không ngẩng đầu nói: "Chúng ta không đến gần nơi đó, bên đó có một đám những tên nguy hiểm."
Tô Huỳnh nhớ lại hình như Hoa đã từng nói về việc này với mình, bèn hỏi: "Ở bên đó là nơi ở của một chủng tộc rất hung ác hả anh?"
Dường như Hoa không muốn nói nhiều, chỉ trả lời đơn giản bảo: "Không phải là một chủng tộc, những kẻ đó đều là những tội nhân bị vứt bỏ, vô cùng hung ác và tàn bạo, nhưng bọn chúng thường sẽ không ra ngoài, chúng ta tránh khỏi nơi đó là được."
"Dạ." Tô Huỳnh gật đầu, cất quần áo xong, xắn ống tay đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Trong bếp có không ít nguyên liệu nấu ăn, trên đường đi đến nơi đây, Hoa thường dẫn cô lặn xuống đáy biển vớt vài thứ đồ lên, trong đó Tô Huỳnh tìm được không ít món có thể làm gia vị, đồ ăn làm ra càng ngày càng thơm ngon.
Lục tìm trong đống nguyên liệu nấu ăn, Tô Huỳnh chọn được hai thứ, múc nước rửa sạch. Đột nhiên đằng sau có một cái đầu to dán lên lưng cô, mái tóc lông lá mềm mềm cọ ngứa cổ cô, Tô Huỳnh không nhịn được giơ tay đẩy vài cái, "Em đang nấu cơm, đừng có nghịch."
"Quìn Quìn—
- Anh muốn ăn cá đen nhỏ rán bơ~"
"Không làm." Tô Huỳnh cười.
Hoa mở miệng gặm cổ cô, Tô Huỳnh thụt nhẹ cùi chỏ vào eo anh, véo mũi anh, giải cứu cổ mình từ miệng anh ra, "Được được được, làm làm làm, trên thuyền hết cá đen nhỏ rồi, anh đi xuống vớt một ít lên đi, sẵn tiện bắt thêm con lớn nữa nhé, em muốn ướp muối."
Hoa hừ một tiếng trong mũi, vẫn quấn lấy cô không buông, Tô Huỳnh rửa đồ ăn xong cũng chưa thấy anh buông tay, cọ tới cọ lui dính cô cứng ngắt.
"Anh có còn muốn ăn không hửm?"
"Ăn!"
"Vậy sao còn không đi nhanh đi!"
Lúc này Hoa mới buông tay, nhảy xuống nước. Tô Huỳnh cảm thấy cơ thể hơi lung lay, nhìn ra bên ngoài phát hiện thuyền của họ càng ngày càng cách xa bầu trời u ám phía bên kia, cô đi ra ngoài, hai tay ướt nhẹp nhoài lên trên lan can nhìn xuống dưới, quả nhiên trông thấy Hoa đang đẩy thuyền.
"Anh làm gì vậy?"
Hoa: "Chúng ta đổi hướng đi, cách bên kia xa một chút."
Tô Huỳnh nhún vai, trông thấy bầu trời đen kịt đằng xa dần dần cách xa mình, biến mất không còn chút tăm hơi. Hoa đẩy thuyền đến đây, mới lặn xuống nước tìm thức ăn. Gia vị đã chuẩn bị xong xuôi, Tô Huỳnh không còn việc để làm nữa, thư thả nằm trên ghế đợi thức ăn đem về.
Qua một lúc sau, cô nghe thấy tiếng nước, ngồi dậy vươn vai một cái, thuận miệng hỏi: "Anh về nhanh thế."
Không nghe thấy tiếng trả lời, Tô Huỳnh quay đầu, đối diện không phải là gương mặt tươi cười của Hoa, là một gương mặt xa lạ, mang theo ác ý.
Hải tộc xa lạ cô chưa từng gặp này có thân trên là hình dáng của nhân loại, đầu bóng loáng nổi đầy các đường vân kỳ lạ, th*n d*** là đuôi rắn dài thòng, trườn dài một đường tới trong nước. Tô Huỳnh cảnh giác lui về sau một bước, lập tức muốn hô to gọi Hoa quay về, nhưng hải tộc xa lạ không mời tự đến kia chợt toét miệng cười, Tô Huỳnh liền cảm thấy đầu óc choáng váng, không nói được lời nào đã ngã xuống đất ngất xỉu.
Trước khi mất đi ý thức, cô cảm thấy mình bị một chiếc đuôi dài lạnh lẽo trói chặt chân, không chút tiếng động kéo xuống dưới nước.
Ý thức mơ mơ màng màng, Tô Huỳnh không nói nên lời cũng không có cách nào giãy giụa, ở trong nước lâu, cô cảm thấy bản thân phảng phất như sắp nghẹt thở, nỗi thống khố không thể hô hấp làm cô hoàn toàn ngất lịm đi.
"Ê, Đại Xà (Rắn Lớn) có phải ngươi ngốc không! Cái thứ này suýt chút nữa bị ngươi làm cho chết đó, nếu cô ta chết rồi, Hoa còn có thể tới đây sao!"
"Sao ta biết được loại chủng tộc này lại vô tích sự như vậy chứ, ở trong nước có một chút mà sắp chết tới nơi, ngươi còn có mặt mũi nói ta à, sao người không tự đi, mà bắt ta đi?"
"Ta đi? Cả người ta toàn là độc, đụng vào cô ta một cái thì làm cô ta chết nhanh hơn thì có! Cái đuôi rách của ngươi chuyện khác thì vô dụng, chỉ có thể trói người là được việc thôi."
"Được rồi? Ta nói hai ngươi đừng có cãi nhau nữa được không vậy! Thật là, sao Hoa lại tìm một giống cái yếu ớt như thế chứ? Ta đúng thật là không thể hiểu nổi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!