Chim ngốc dị thế 16
Editor: Meounonna
"Một vỏ sò lớn thế vầy á?" Tô Huỳnh đi qua đó, giơ tay sờ lên trên vò sò, hơi hiếu kỳ, "Bên trong đây có gì vậy anh?" Không phải có ngọc trai đấy chứ?
Hoa thấy Tô Huỳnh có hứng thú với thứ này, hớn hở giơ vuốt ra, đầu vuốt nhọn hoắt ánh lên tia sáng lạnh lẽo, "Bẻ nó ra nhìn là biết ngay í mà!"
Nói xong anh đút móng vuốt vô, tiến vào chỗ vỏ sò đang khi khép khi mở, muốn tách ra một khe hở. Một vỏ sò to như thế, thông thường mà nói, lúc nó đang khép chặt rất khó banh ra, nhưng mà điều này không làm khó được Hoa, vì bây giờ dù trông anh giống một người đàn ông hơi cao lớn một chút, nhưng thực tế lại là một con cá siêu lớn có cơ thể dài mấy chục mét, sức lực đương nhiên là mạnh rồi.
Cho nên Tô Huỳnh cứ thế nhìn cơ bắp trên cánh tay Hoa gồ lên , sau đó anh dùng lực "hưm" nhẹ một tiếng, "bụp" một cái tách vỏ sò ấy ra, lộ ra——
Một người đàn ông tr*n tr**.
Bên trong vò sò khổng lồ có một người đàn ông
- với phần thân trên giống người, phần th*n d*** là rất nhiều chi (xúc tu) của bạch tuộc
- đang ngủ, một đầu tóc xoăn dày dặn, màu xanh lá sẫm phủ trên lưng. Hình như lúc trước hắn đang ngủ, bị tiếng động đột ngột đánh thức, chậm rãi mở hai mắt ra, lười nhác ngáp một cái.
Vừa nhìn thấy Tô Huỳnh, đôi mắt của hắn cong lên, đôi mắt hệt như một cái móc nhỏ, giọng nói trầm thấp hơi khàn bảo: "Giống cái xinh đẹp…"
Còn chưa nói dứt lời, hắn đã bị Hoa tóm lấy cần cổ nhấc lên. Hoa cười kéo những chiếc xúc tu của bạch tuộc nam nói với Tô Huỳnh: "Buổi tối tụi mình ăn cái này ha em."
Tô Huỳnh: "…" Cái tên này có thể biến thành bán nhân (nửa người) giống như anh đấy, chắc không phải là những chủng tộc khác chứ, như vậy thì sao mà ăn được.
Bạch tuộc nam cười khúc khích, đôi mắt nửa híp liếc Hoa một cái, "Cùng là hải tộc, nếu như ngươi thật sự ăn ta, thì tộc của các ngươi sẽ gặp phiền toái đấy."
Hoa bóp cổ hắn, nụ cười vẫn vô tội như cũ, "Cũng đúng, nhìn ngươi cũng chả ngon miệng, vậy thì ta sẽ xé ngươi thành vụn nhỏ để đút cho mấy con cá ăn tạp ở đáy biển, dọn dẹp sạch sẽ một chút thì sẽ không bị phát hiện."
Bạch tuộc nam trừng lớn đôi mắt, "Là ngươi vớt ta lên đây trước, quấy rầy ta nghỉ ngơi mà, bây giờ một lời không hợp thì muốn giết người, có phải ngươi vô lý quá đỗi rồi không hả."
Tô Huỳnh: Ừm, tôi cũng cảm thấy như vậy.
Hoa cười to hai tiếng, đúng lý hợp tình vô cùng khí thế, "Ta ở vùng biển này trưởng thành đến tầm này, đã có lúc nào ta không vô lý đâu."
Bạch tuộc nam nghe thấy lời này liền cẩn thận liếc nhìn anh một cái, sau đó hít ngược lại một hơi, "Chắc ngươi không phải là tên "Hoa" đó chứ?"
Hoa không đáp, để lộ ra hàm răng trắng dày đặc cười với hắn ta. Bạch tuộc nam rùng mình một cái, bày ra vẻ cam chịu khổ nhục "Sao mà xui xẻo thế này." Đột nhiên mắt hắn chuyển động nhìn thấy biểu tình của Tô Huỳnh bên cạnh, nguyên con bạch tuộc nằm ườn xuống, ỉu xìu nói với Hoa: "Trước mặt giống cái làm chuyện này, sẽ doạ sợ người ta đó, dù sao ta cũng không phải thức ăn, mà cùng là "người" như ngươi.
Nếu ngươi không quan tâm mình sẽ doạ cho giống cái sợ, thì cứ giết ta đi."
Hoa quay đầu nhìn Tô Huỳnh, Tô Huỳnh sờ trán, có cảm giác hổ thẹn khi nhìn thấy đứa con đầu gấu của mình làm chuyện xấu, "Người ta có làm gì anh đâu, thả người ta đi anh."
Bạch tuộc nam nghe vậy, lập tức mỉm cười nói: "Vẫn là giống cái đáng yêu tốt bụng nhất!" Hắn nhanh miệng nói xong liền cảm thấy lực đạo trên cổ tăng thêm, trong bụng không kiềm được thầm than khổ. Cổ của hắn sắp bị túm đứt rồi, sức lực này có thể làm cho hắn cảm thấy nghẹt thở, quả nhiên không hổ danh là bá vương không ai dám đụng ở Bắc Hải.
Tô Huỳnh thấy dáng vẻ không cam lòng của Hoa, đi lên trước vỗ vai anh một cái, "Được rồi, thả người ta về đi, tộc trưởng đã nói rồi đấy, anh không được tuỳ tiện đi khắp nơi đánh nhau nữa."
Hoa không cười nữa, xụ mặt nhét mạnh bạch tuộc nam đang tươi cười vào trong vỏ sò, khép vỏ lại một cái "bụp", sau đó cái đuôi phủi bay vỏ sò một cái. Đúng thật là bay đấy, vượt qua boong tàu còn bay lên một đoạn khoảng cách nữa, rớt xuống mặt biển ở phía xa xa, rất nhiều hoa nước bắn lên tung toé, có thể thấy anh quăng mạnh bao nhiêu.
Tô Huỳnh lau vệt nước bắn trên mặt, cúi đầu nhìn, Hoa ngã người trên đất, nằm ườn ra, mặt vùi xuống đất, không nhúc nhích.
Tô Huỳnh: Ờ, dỗi rồi đang phát cáu.
Đi vòng quanh Hoa hai vòng, đợi khoảng 3 phút. Hoa vẫn không động đậy, lần này giận hơi lâu à nha. Tô Huỳnh quỳ xuống, vén tóc đang che mặt Hoa ra, cúi đầu ghé vào hôn vài cái lên má anh, lúc hôn xong định ngẩng đầu, một đôi tay ở sau đầu cô đè xuống, kéo cô ngã lên thân của người cá.
Hoa kéo cô lăn trên đất hai vòng, tiếp theo lại gặm môi cô một lát, trên mặt còn mang theo chút ấm ức.
Tô Huỳnh để anh hôn cho đủ mới ngồi dậy hỏi, "Sao anh giận ghê vậy, vốn dĩ là tụi mình không đúng mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!