*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chim ngốc dị thế 15
Editor: Meounonna
(*)(*):;。 ,。
Tìm chết: nghĩa là tự tìm đường chết, phần lớn hình dung một người không biết nặng nhẹ, không chịu cân nhắc nguy hiểm.
"Quìn Quìn Quìn Quìn—— Anh sắp chết tới nơi rồi em ơi~"
(*)(*): Raw vốn là chữ này, có pinyin là Yīng gần âm với Yíng , tên của Tô Huỳnh, phiên âm Hán Việt là Anh.
là từ tượng thanh, mang nghĩa là tiếng chim kêu ríu rít hay âm thanh nhỏ bé. Hoa gọi Tô Huỳnh là vì từ này gần âm với tên của Tô Huỳnh, thêm vào đó là nghĩa gốc của từ nữa, nên có thể suy ra Hoa đang đọc chạy chữ đi để nhõng nhẽo :>. Cho nên mình không dịch theo âm Hán Việt "Anh" được, mà sẽ chuyển nghĩa cho phù hợp.
Tô Huỳnh đang cẩn thận lật một trang giấy, nghe thấy giọng nói của Hoa, đành buông cuốn vở ghi chú trong tay xuống đứng lên, tiện tay lấy theo một cái bình tưới nước, đi đến bên cạnh Hoa, rắc nước trong bình lên trên cái đuôi to đang trải rộng của Hoa, hệt như đang tưới bông vậy.
Hoa thoải mái vỗ đuôi vài cái, làm vấy lên rất nhiều hoa nước, lại nằm ở đó dang hai tay ra trước mặt Tô Huỳnh kêu: "Quìn Quìn Quìn Quìn—— Trên đầu cũng cần nữa~"
Tô Huỳnh tưới nước đều đều cho con cá ngốc phơi nắng trên boong tàu tới mức mất nước, giọng điệu có phần bất lực, "Đừng có kêu em là Quìn Quìn Quìn Quìn nữa có được không? Lần nào cũng có cảm giác anh đang nhõng nhẽo."
Hoa: "Quìn Quìn—– Phù."
Tô Huỳnh nghe thấy hai chữ đằng trước anh nói bèn nhấc chân trần giẫm lên bụng anh. Hoa lập tức phối hợp phun ra một hơi hoa nước (*), giống như một suối phun nhỏ.
(*)(*): trong tiếng Việt hình như không có từ chỉ hiện tượng này, người Việt thường nói là "nước bắn tung toé", chứ hầu như chẳng ai đặt tên cho nó cả, nên mình để theo ý hiểu của mình vậy. Hình ảnh minh hoạ:
Tô Huỳnh ngồi xổm bên cạnh anh, lấy bình tưới trong tay chọc vào đầu Hoa, "Sao anh lại ở đây phơi nắng, muốn phơi mình thành cá khô à? Xuống dưới nước chơi đi, nếu không thì trong bụng anh có quá trời nước đó, tự phun vô đuôi của mình là được mà, lần nào cũng gọi em."
Hoa uốn éo trên boong tàu, "Nguyên cả ngày hôm nay em đều chăm chú xem cái thứ đó, không chịu ngủ chung với anh."
Tô Huỳnh đỏ mặt, "Có khi nào anh để em ngủ yên không? Lần nào cũng nói là đi ngủ, cuối cùng đều là muốn đẻ trứng!"
Hoa chớp chớp mắt, ngồi dậy, bóng anh bao phủ cả người Tô Huỳnh. Tuy rằng là một tên người cá rất cao to, hành vi còn vô cùng lưu manh, nhưng biểu tình trên mặt lại cực kỳ ngây thơ vô tội. "Vậy lần sau anh không nói là đi ngủ, mà nói thẳng là đi đẻ trứng nhá?"
"…Rốt cuộc là anh muốn ngủ hay muốn đẻ trứng."
Hoa không do dự xíu nào lớn tiếng đáp: "Đương nhiên là đẻ trứng!"
Tô Huỳnh: "Được, anh tự mình đi đẻ đi."
"Được, anh đẻ! Nhưng mà trước giờ toàn là giống cái đẻ, có lẽ anh đẻ hông được em ơi, không mấy tụi mình đổi tư thế khác thử xem nhé? Chưa biết chừng đổi tư thế mới, sẽ là anh đẻ đó, tụi mình thử thêm vài cách, nhất định có thể thành công, chúng ta đi thử đi!" Hoa vươn cánh tay muốn ôm lấy Tô Huỳnh.
Tô Huỳnh chặn ngang tóm lấy tay của người cá Hoa, cười cười với anh, sau đó kéo anh trượt dài trên boong tàu, cuối cùng đá anh thẳng xuống dưới nước. "Đi chơi đi, tới giờ ăn cơm thì quay lại." Tô Huỳnh vỗ vỗ tay, sau đó làm ra động tác "Bái bai" với người đột nhiên bị rớt xuống nước, mặt mày sững sờ
- Hoa.
Hoa dựa vào mép thuyền, thử đặt tay lên trên, Tô Huỳnh nhướng mày, không phản ứng gì. Hoa tiếp tục thăm dò, lại để cái đuôi lên trên, lần này anh bị Tô Huỳnh đẩy thẳng xuống dưới.
"Quìn…Huỳnh, để anh lên đi mà." Hoa chôn phần mặt dưới của mình xuống dưới nước, chỉ để lộ ra đôi mắt đen láy, tội nghiệp nhìn cô. Móng vuốt cào nhè nhẹ trên sàn tàu, phát ra tiếng roạt xoạt như vuốt mèo.
Tim Tô Huỳnh chợt mềm nhũn, nhưng nhớ đến tới hôm qua những chuyện con cá thúi vô lại này đã làm, cô lập tức trở nên kiên định, nói với anh, "Cá thì phải ở trong nước. Anh cứ ở mãi trên thuyền làm gì?" Hễ mà ở trên thuyền là suốt ngày chỉ muốn làm cái chuyện đẻ trứng xí hổ ấy thôi, vẫn là ở trong nước an toàn hơn.
Tô Huỳnh rất chi không hiểu, cái tên này lúc trước sao mà nhịn được không đụng cô cả mấy tháng trời nhỉ? Lúc là "cầm thú thật" thì không "cầm thú", lúc không phải là "cầm thú" thì lại bắt đầu "cầm thú". Chẳng lẽ là có thời kỳ đ*ng d*c đặc biệt gì chăng, hay là trong trạng thái người cá thì có thiên hướng thích làm những chuyện đó hơn? Tóm lại bất kể là nguyên nhân gì, là một nhân loại yếu ớt, nếu như không tiết chế lại, sẽ bị cái tên "đòi hỏi quá mức" (*) này làm cho chết đấy!
(*)(*) : tác cầu vô độ.
Tô Huỳnh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!