Chương 40: (Vô Đề)

Chim ngốc dị thế 14

Editor: Mèo ú nõn nà

Hài cốt hai lần trước?

Tô Huỳnh nghi ngờ mình nghe lầm, bất giác nghi hoặc "hửm" lên một tiếng. Đột nhiên Hoa giơ tay về phía cô, tuy tay của anh bây giờ không có móng sắc nhọn như hình dạng điểu nhân, nhưng đầu móng tay vẫn hệt như vuốt nom rất bén, giữa hai kẽ tay còn có lớp màng mỏng, sờ vào lành lạnh.

Hoa chặn ngang ôm lấy Tô Huỳnh, cùng nhau rơi vào trong nước.

Tô Huỳnh kêu to: "Đợi đã, balô của em còn chưa để xuống nữa!"

Hoa kéo balo xuống, ném lên trên bờ, sau đó ôm Tô Huỳnh bơi xuống dưới đáy biển, Tô Huỳnh không biết bơi, bị anh mang theo cứ chìm xuống dưới mãi, không cầm lòng được bắt đầu căng thẳng, nín thở một hồi thì cảm thấy hụt hơi, vội chọc vào mặt Hoa. Tên này còn cười ha ha, cười đến mức có phần gian xảo, dường như đang đợi cô mở miệng kêu giúp, anh bỗng chốc áp môi lên hôn cô, truyền cho cô một luồng hơi.

Chuyện truyền hơi thở trong nước này, nghe có vẻ rất tình cảm, trên thực tế, nếu bất cẩn một tí sẽ bị sặc đó. Thế là Tô Huỳnh bị sặc rồi, Hoa thấy cô như thế, vội thổi ra một cái bong bóng to như cái đầu, phủ ngay lên trên đầu Tô Huỳnh.

Tô Huỳnh

- Người bỗng nhiên hít được không khí: "…" Đây là gì thế?! Sao tuỳ ý thổi ra một cái bong bóng là có thể làm thành cái lồng không khí vậy? Anh không phải là người cá sao? Chẳng lẽ kỹ năng của người cá không phải là khóc ra hạt ngọc trai à?

Tô Huỳnh tò mò sờ vào cái bong bóng nước phủ trên đầu, cảm giác hệt như sờ vào một quả cầu khí. Cảm giác này mới lạ quá, những bộ phận khác trên cơ thể cô vẫn còn đang ở trong nước, chỉ có duy nhất phần đầu là nằm trong bong bóng nước, có thể hô hấp không khí như thường. Chỉ có điều, ngộ nhỡ không khí trong cái lồng này hết rồi thì phải làm sao?

Thấy Tô Huỳnh sao nhãng bị cái bong bóng đó thu hút hết sự chú ý, Hoa quẫy đuôi nắm lấy tay cô lượn xung quanh cô bơi hai vòng, ấn bong bóng xoay đầu cô về một hướng khác.

Tô Huỳnh quay đầu theo bong bóng, lúc này mới nhìn thấy thứ mà Hoa muốn cho cô xem. Ở dưới mặt biển, phía dưới ngọn núi to màu trắng, là hài cốt trắng nhìn không thấy đáy, do chồng chất tích luỹ lâu ngày mà thành, một ngọn núi to khổng lồ như thế, phần lộ ra khỏi mặt nước chỉ là một bộ phận cực nhỏ mà thôi.

Từng tầng hài cốt trắng xếp chồng lên nhau, lặng yên nằm dưới đáy biển xanh thẳm toả ra ánh sáng nhu hoà. Tâm lý chấn động, đồng thời cũng cảm thấy hơi rợn người. Nhưng Hoa chẳng có chút gánh nặng tâm lý nào, anh ôm chặt Tô Huỳnh, mang cô đến gần những hài cốt đó.

Trong nước Hoa cũng có thể phát ra tiếng, anh nói: "Anh mang em đi xem hài cốt hai lần trước của anh." Ngay thời khắc này, cộng thêm lời anh nói, bầu không khí vô cùng giống phim kinh dị.

Đuôi cá của Hoa thi thoảng sượt qua chân Tô Huỳnh, Tô Huỳnh luôn cảm thấy con cá này cố ý chơi lưu manh. Trong nước dáng vẻ của anh cũng hệt như khi bay lượn trên trời, vừa tự do vừa phóng khoáng, trong nước màu sắc trên người anh cũng… rất xinh đẹp.

Hoa không bơi xuống dưới lâu lắm bèn dừng lại. Hài cốt trắng chất lên cao cao hệt như một ngọn tháp cao trùng điệp, hết sức sạch sẽ, không có thứ gì sinh trưởng ở phía trên cả. Hoa duỗi tay sờ vào một bộ xương hình dáng kỳ lạ, vừa giống chim vừa giống cá, dài khoảng hai mét, phía sau lưng có xương cánh nối tiếp nhau, phần dưới là đuôi cá, từng khúc xương đều liên kết với nhau.

"Bất kể chúng anh chết ở nơi nào, đến cuối cùng hài cốt đều sẽ trở về nguyên dạng quay về nơi này, đây là mộ phần của cả tộc đàn tụi anh, cũng là vùng đất giáng sinh sinh mệnh mới của tụi anh." Hoa nắm lấy tay Tô Huỳnh, ấn tay cô lên phần đầu của bộ hài cốt.

Tô Huỳnh sờ vào bộ xương ấy, cảm giác tay mình đang tiếp xúc với một mảng ấm áp, vậy mà lại có nhiệt độ.

"Ấm phải không em, xương cốt ở nơi đây, vĩnh viễn sẽ không bị lạnh." Hoa gác đầu lên vai Tô Huỳnh, sau đó chỉ vào bộ xương kế bên, bộ hài cốt đó chỉ dài nửa mét, là phiên bản thu nhỏ của bộ xương lớn. Bộ hài cốt nhỏ cuộn tròn vào nhau, trong bé tí.

"Đây cũng là anh?!" Tô Huỳnh hỏi.

Cô cảm nhận được trên vai mình, cằm của Hoa gật gật, anh gật đầu nói: "Đúng vậy, đây là bộ xương để lại sau lần đầu tiên anh chết. Lúc anh mới sinh ra, đã khác với những đứa bé khác, chúng chỉ có một màu đơn sắc, còn anh có rất nhiều màu. Người sinh ra anh bèn ném anh chết, điều này có nghĩa là bà ấy không cần anh, hy vọng anh và bà ấy từ nay không có mối quan hệ nào.

Anh sống trở lại từ nơi này, lúc có được sinh mệnh lần thứ hai, bộ hài cốt vừa được sinh ra chẳng bao lâu đã ở lại chỗ này, biểu thị anh đã từng mất đi một mạng sống."

"Từ khi chúng anh sinh ra là đã có thể nhớ mọi việc, sau khi mất đi sinh mệnh, sống lại từ nơi này lần nữa, sẽ dần dần nhớ lại những việc của đời trước… Bây giờ anh đã hoàn toàn nhớ lại cái chết của đời thứ hai rồi. Chúng anh có ba mạng sống, nhưng bây giờ, anh chỉ còn có một mạng thôi, có điều vậy cũng đủ rồi." Giọng điệu của Hoa chậm rãi thong thả bảo.

Vì khi sinh ra khác biệt với những đứa trẻ khác, nên bị mẹ ruột ném chết ư? Tô Huỳnh lo lắng nhìn Hoa, sau đó nhớ lại một vấn đề. Thời điểm cô trọng sinh, quả nhiên không phải là khoảng thời gian lần đầu tiên cô gặp Hoa, mà là sau khi Hoa đã chết đi một lần, và sống lại quay về thế giới đó.

Cho nên, trong thế giới nguyên bản của mình, cô đã thật sự chết được một năm rồi, chứ không phải là chưa từng quay về nơi đó.

"Chim ngốc, rõ ràng anh biết ở nơi ấy lạnh lẽo như thế, sao vẫn ở lại đó làm gì, anh nên đi cùng những đồng tộc khác quay về nơi này." Tô Huỳnh bấu lấy cánh tay Hoa nói.

"Lạnh như thế, càng không thể để mặc em ở nơi đó mà không quan tâm. Em là giống cái của anh, dựa theo tập tính của chúng anh, sau khi anh gặp em rồi, cả sinh mệnh của anh đều sẽ thuộc về em." Hoa nói.

Tô Huỳnh muốn lau nước mắt, nhưng bong bóng khí chặn lại không lau được, cô chỉ có thể cố hết sức chớp mắt, sao đó cô lên tiếng với giọng nói hơi khàn: "Anh có biết vì sao em đã rời xa anh, sau đó lại quay về bên anh lần nữa không?"

"Ưm—–" Hoa hơi phiền não chọc vài cái vào hài cốt của mình, "Rời xa là vì anh làm em không vui hả? Khoảng thời gian đó em cứ buồn rầu mãi, quay về thì chắc chắn là vì em nhớ anh rồi, nếu như anh mà rời xa em, anh cũng sẽ nhớ em lắm, cho nên nếu như em nghĩ về anh, chắc chắn cũng sẽ nhớ anh, sau đó sẽ quay về bên anh thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!