Chim ngốc dị thế 12
Editor: Meounonna
Sau khi Tô Huỳnh cẩn thận ngẫm lại một lát, chợt cảm thấy có gì đó không đúng, từ trước đến giờ cô luôn cảm thấy, chính mình có thể nghe hiểu tiếng Hoa nói, nhưng Hoa nghe không hiểu tiếng của cô, và quy kết tất cả những chuyện khác với đời trước là do cô đã thay đổi nên mới dẫn đến sự khác nhau này.
Nhưng bây giờ, cô đột nhiên có một phỏng đoán, hệt như phiến lá che mắt đã bị lấy ra rồi, tất cả mọi thứ trước mắt chợt trở nên rõ ràng.
Vì sao đã rất nhiều lần cô cảm thấy dường như Hoa có thể nghe hiểu được ý cô nói? Chuyện đó thật sự chỉ bởi vì hai người họ sống chung với nhau lâu dần nên anh có thể hiểu được ý cô từ việc khoa tay ra hiệu sao?
Ngay từ ban đầu trong lúc cố ý vô tình Hoa luôn có thể đem về một số đồ vật cô yêu thích ở kiếp trước, giống như gia vị và các loại nguyên liệu nấu ăn, đó thật sự chỉ là tình cờ hay sao?
Đời trước cô đã từng bất cẩn ngã từ trên cành cây xuống, vì cầu thang cô làm không chắc chắn, đời này lúc làm cầu thang cô chuẩn bị bảo Hoa đi tìm vật liệu gỗ rắn chắc, nhưng cô còn chưa nói, Hoa đã tìm về rồi. Đây cũng là tình cờ sao?
Còn nữa, những mối nguy hiểm bất ngờ mà đời trước cô gặp phải, lần này tất cả đều không xảy ra, đó đều là do bản thân cô tự chú ý tránh né sao? Suy nghĩ kỹ càng lại, bên trong đó hình như có sự giúp đỡ của Hoa.
Tô Huỳnh cảm thấy lòng mình hơi hoảng loạn, cô ôm lấy lồng ngực mình, cảm giác nơi đó tim đập thật nhanh. Có thật giống như những gì cô nghĩ chăng, Hoa không những có thể nghe hiểu được lời cô nói, hơn nữa anh cũng giống cô, đều đã được trọng sinh?!
Nhưng mà, lúc ban đầu cô đến thế giới này, bộ dáng Hoa nhìn thấy cô, hoàn toàn không giống như nhìn một người mình từng quen biết, lúc ấy tuy anh thể hiện anh rất thích cô, nhưng sự tiếp xúc giữa hai người vẫn vô cùng xa lạ, sau đó dần dần, hai người họ mới càng ngày càng quen thuộc ăn ý. Tô Huỳnh cố gắng lôi hết những lần ở bên nhau lúc trước xem xét lại một lần, không ngừng phỏng đoán.
Nghĩ nhiều quá sẽ làm cho bản thân ngày càng khó chịu, Tô Huỳnh quyết định làm chuyện đơn giản hơn một chút. Thế là cô hạ quyết tâm, bắt đầu thu gom đồ đạc, đem tất cả những đồ vật quan trọng của mình gom vào trong túi ngay trước mặt Hoa, buổi tối lúc nằm ngủ trong ổ, bèn nói với Hoa: "Thời gian sắp đến rồi, em phải quay về đây, nhanh thôi, em sẽ phải rời khỏi nơi này."
Nói xong, cô ngã đầu thiếp đi.
Sáng hôm sau, chim lớn Hoa quả nhiên vẫn mang cô đến nơi có sét đánh, chỉ là lần này sau khi anh nhét cô vào trong hang động chật hẹp, còn tìm một tảng đá lớn chắn cửa hang lại. Động tác của Hoa vừa nhanh vừa tự nhiên, trong lúc nhất thời Tô Huỳnh còn chưa kịp phản ứng lại việc mình bị nhốt. Cô đi đến thử tìm cách đẩy tảng đá đi, không đẩy được.
Tô Huỳnh: Được rồi, có thể xác định rồi, tên chim ngốc này có thể nghe hiểu tiếng cô nói.
Đặt mông ngồi lên thảm cỏ, Tô Huỳnh chống cằm suy ngẫm một vài chuyện. Vì lúc trước cô cảm thấy Hoa nghe không hiểu lời cô nói, cho nên khi nói chuyện cũng không kiêng dè gì, giống như câu "Đời trước như thế nào như thế nào" cũng đã nói qua rất nhiều lần, nếu như Hoa nghe hiểu được……
Tô Huỳnh ôm đầu mình. Ngày hôm nay với cô phải nói là dài dằng dặc, tiếng sét bên ngoài vẫn văng vẳng bên tai, chưa lúc nào ngơi nghỉ, trong hang động tuy rằng không có gió nhưng lại u ám, Tô Huỳnh chỉ có thể nhìn ra bầu trời bên ngoài từ một khe hở nhỏ hẹp, ngay cả bóng dáng của Hoa cũng nhìn không tới.
Trải nghiệm bị nhốt trong phòng tối chật hẹp không vui vẻ gì cho cam, chuyện càng khiến người ta khó chịu là, Tô Huỳnh không kìm được thầm nghĩ, nếu Hoa giống cô đều có trí nhớ của đời trước, vậy đời trước sau khi cô rời đi, Hoa… như thế nào? Cô trọng sinh là vì đã chết đi, vậy nếu Hoa cũng trọng sinh, có phải cũng vì anh đã chết đi một lần rồi không?
Tảng đá lớn bị dời đi, Tô Huỳnh nhìn thấy tia sấm chớp lập loè bên ngoài lần nữa, và cả người đang đứng trước miệng hang dưới ánh điện chớp nhoáng đang đưa tay về phía cô
- Hoa.
Anh ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra cả, giống với mọi ngày, cười nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Tô Huỳnh ngồi trong hang ngẩng đầu lên nhìn anh, đột nhiên nói: "Anh nghe hiểu lời em nói."
Hoa chớp chớp mắt, cười ngốc nghếch, hệt như nghe không hiểu, nhưng Tô Huỳnh không còn dễ dàng tin tưởng chuyện anh thật sự nghe không hiểu như hồi trước nữa.
"Nếu anh nghe hiểu thì nói với em là anh nghe hiểu, không cần lừa em nữa." Tô Huỳnh nghiêm túc nói.
Vừa dứt lời, Tô Huỳnh không nhịn được hắt hơi một cái, ngồi cả ngày ở đây cô đã suy nghĩ rất nhiều, cũng không nhóm lửa, buổi tối hôm qua lại ngủ không ngon, gió thổi vài đợt nên muốn bị cảm. Hắt xì một cái, vừa muốn bày ra vẻ mặt nghiêm túc lần nữa, lại không nhịn được hắt hơi liên tiếp thêm vài cái, nước mắt cũng chảy ra theo.
Hoa cong eo xuống, lấy móng vuốt kéo Tô Huỳnh đang ngồi bên trong không chịu ra ra, ôm vào trong lòng.
"Em lạnh không? Quay về nhà ngủ thôi." Hoa cười ha ha cạ vào mặt Tô Huỳnh, Tô Huỳnh không kìm được cảm giác muốn hắt xì, túm lấy lông vũ trên đầu anh lay lay.
"Trả lời em đi! Ách xì—-"
"Rốt cuộc có phải anh nghe hiểu lời của em hay không! Ách xì—"
"Có phải anh cũng giống em, cũng nhớ được những chuyện xảy ra ở đời trước không! Ách xì—-"
"Rốt cuộc… Ách xì—
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!