Chim ngốc dị thế 11
Editor: Meounonna
Đời trước Tô Huỳnh ở thế giới này khoảng nửa năm, cô chưa từng bước chân ra khỏi chỗ này, khí hậu nơi đây vẫn luôn như vậy, dường như bị ngưng đọng vào khoảng độ đầu hạ, nhiệt độ rơi vào khoảng trên dưới 20 độ, chưa bao giờ có thay đổi nào quá lớn.
Cô sắp cho rằng nơi đây vĩnh viễn sẽ không bao giờ có việc chuyển giao bốn mùa. Lúc đầu có lẽ cô chưa suy nghĩ đến vấn đề này, nhưng theo dòng thời gian thoi đưa, thời gian cô sống ở đây càng ngày càng dài, khi thời gian "nửa năm" lại sắp đến, Tô Huỳnh cũng bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng.
Về việc làm thế nào mà cô đến thế giới này, tình huống cụ thế thật ra Tô Huỳnh cũng không rõ lắm, cô chỉ biết bản thân rơi xuống vách núi theo chiếc xe du lịch lớn, sau khi tỉnh dậy đã xuất hiện ở thế giới này rồi.
Nhưng cô quay về thế nào, Tô Huỳnh vẫn còn nhớ rõ.
Ở phương hướng lần đầu tiên cô tỉnh dậy, đằng sau cánh rừng cao to nhẵn bóng, là một cái hồ xanh biếc. Có một hôm, ở hướng đó đột nhiên không ngừng có sét đánh, khoảng mười mấy ngày sau, tiếng sét dừng lại, ánh sáng đỏ chói loà phản chiếu cả nửa vùng trời. Lúc ấy Tô Huỳnh một lòng một dạ muốn quay về thế giới của mình, nhìn thấy hiện tượng kỳ dị đó, lại nghe Hoa nói với cô đó là "Cánh cửa không thể đi", liền âm thầm quyết định đi đến nơi đó nhìn xem.
Cho nên cô nhân lúc Hoa rời khỏi, đi đến chỗ đó, đi vào cái hồ phát ra ánh sáng kia, sau đó cô thử đi gần vào, ngã vào trong nước, sau đó quay về thế giới ban đầu của chính mình, cũng chính là ở dưới vách đá ngọn núi ấy.
Đó là cánh cửa để cô quay về thế giới của mình. Lúc xuất hiện sét đánh và ánh sáng đỏ, cách cửa đó sẽ mở ra, có thể giúp cô quay về thế giới của mình.
Tô Huỳnh đời trước đã quay về, Tô Huỳnh đời này không muốn quay về nữa, nhưng trong lòng cô cảm thấy không yên. Bởi vì khoảng thời gian bắt đầu có sét đánh, tần suất Hoa đi ra ngoài rất nhiều, hơn nữa dáng vẻ mỗi khi trở về nhà đều hết sức mệt mỏi, anh đang làm điều gì, Tô Huỳnh của lúc ấy không biết cũng không dám tìm hiểu, nhưng bây giờ nhớ lại việc này, Tô Huỳnh luôn cảm thấy mình phải quan tâm đến nó.
Có lẽ khoảng thời gian kia, sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Hôm nay trời đổ mưa, Tô Huỳnh nằm trong ổ ấm áp, nghe tiếng mưa bên ngoài. Lúc Hoa xây tổ không biết anh đã xây như thế nào, trong nhà không hề bị dột, chỉ khi mưa to quá, tấm rèm cửa làm bằng lông vũ bị thổi vào trong, Tô Huỳnh ngửi thấy mùi vị núi rừng ẩm ướt vào ban đêm.
Và cả mùi của thịt viên chiên…
"Hoa! Anh lại ăn vụng thịt viên em để trong phòng bếp phải không! Chỉ mới chiên có chút thôi, chưa có chín đâu, chuẩn bị nấu lẩu đấy, vậy mà anh cũng ăn vụng!"
Tô Huỳnh ngồi dậy, sờ vào hai má của anh, quả nhiên chỗ đó gồ lên từng cục từng cục. Ực một tiếng, Tô Huỳnh nghe thấy Hoa nuốt thịt trong miệng vào bụng, sau đó cô cảm thấy tay mình bị l**m một chút.
Nhanh chóng rụt tay về, Tô Huỳnh hết cách với tên lưu manh này. Chỉ đành bất đắc dĩ nói: "l**m tới tay em toàn là dầu!" Cô cũng không biết vì sao dạo gần đây chim lớn Hoa càng ngày càng lưu manh, hở tí là l**m l**m l**m, còn thường đánh úp ở sau lưng, ôm cô vào là không buông tay. Tô Huỳnh nhớ đời trước khoảng thời gian này chim lớn Hoa cũng không dính người thế này. Bây giờ anh nhiệt tình tới mức cô sắp chống đỡ không nổi rồi, buổi tối còn thích đè cô xuống dưới ngủ nữa.
Mới nghĩ tới đây, Tô Huỳnh liền cảm nhận được có một bóng đen chớp qua trước mặt, chim lớn Hoa bổ nhào đến, đè cô xuống dưới.
"Buồn ngủ quá, tụi mình đi ngủ nào."
"Em sắp bị anh đè chết rồi này! Có thể nào buông ra không hả!"
"Cái gì? Mưa to quá nên lạnh hả? Vậy để anh ôm em nha."
"Cho dù nghe không hiểu lời em nói chắc là cũng hiểu đại khái ý em rồi, đừng có giả ngốc nữa!" Tô Huỳnh quơ tay vùng vẫy, chim lớn Hoa lưu manh lặng thinh không nhúc nhích, phát ra tiếng ngáy ngủ.
Tô Huỳnh: "Lại giả bộ ngủ nữa!"
Bị một ngọn núi to đè ở dưới, nhân sinh không còn gì luyến tiếc, Tô Huỳnh thầm nghĩ, cô cũng đâu có chạy đi, chim lớn Hoa vì sao cứ đè cô mãi không chịu buông? Nghĩ mãi nghĩ mãi, đệm thêm tiếng mưa rơi và tiếng hít thở bên tai cô cũng ngủ thiếp đi. Sáng sớm tỉnh dậy, quả nhiên lại đau eo mỏi lưng. Nhe răng trợn mắt lăn lộn trong ổ một hồi, Tô Huỳnh vung vẩy cánh tay đứng lên.
Lấy sổ note của mình từ trên giá xuống, ghi thêm ngày mới lên phía trên. Viết xong một nét của chữ chính (), nhìn thấy cách thời gian nửa năm chỉ còn lại chưa đến hai chữ chính (), Tô Huỳnh lại thở dài một hơi.
(*): chính; trong truyện chữ này được Tô Huỳnh dùng để ghi lại ngày tháng. Một chữ là 5 ngày vì có năm nét bút. "Còn chưa đến hai chữ chính" có nghĩa là còn chưa đến 10 ngày đó các bạn.
Khi cuộc sống thoải mái, thời gian cũng trôi qua nhanh hơn, dù trong lòng thấp thỏm không yên, ngày đó vẫn nhanh chóng đến gần. Đêm nay, Tô Huỳnh bị tiếng sét đánh làm giật mình tỉnh giấc, tiếng sấm rền vang cả bầu trời, lúc đầu cô còn mơ màng chưa kịp lấy lại tinh thần, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại, đã đến khoảng thời gian có sét đánh rồi!
Lòng chợt căng thẳng, Tô Huỳnh theo bản năng muốn đứng dậy đi ra ngoài cửa xem xét, nhưng ngay khi cô đứng dậy đã bị một móng vuốt túm trở lại, tiếp đó là một ngọn núi to đè lên, Tô Huỳnh phát hiện bản thân lại bị Hoa đè nữa rồi.
"Đứng lên đứng lên, em ra bên ngoài xem đã, sét đánh rồi!"
Hoa không nói chuyện.
"Hoa? Anh sao vậy?" Tô Huỳnh cảm giác được hơi thở của anh hơi dồn dập, cầm lòng không được lo lắng hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!