*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chim ngốc dị thế 8
Editor: Meounonna
"Soạt soạt soạt soạt—–"
Tô Huỳnh túm lấy móng vuốt của Hoa cạo vôi trên tảng đá, phát ra âm thanh có phần hơi chói tai.
"Mài cái này làm chi vậy em?" Chim lớn Hoa ngồi xổm ở đó nhìn Tô Huỳnh đang hì hục sử dụng móng vuốt của mình, để mài tảng đá bình thường dùng để nướng thức ăn. Sau khi mài ra được tầng màu đen ở bề mặt, lộ ra màu trắng ở bên dưới, tiếp đó cô thu lấy tro màu trắng đã được cạo xuống và đựng trong vỏ quả cứng cáp.
"Đá vôi này có công dụng gì vậy?"
"Em không thích tầng màu đen ở bên ngoài này?"
Tuy biết rằng Tô Huỳnh có trả lời thì chính anh cũng nghe không hiểu, nhưng đối với chuyện đặt câu hỏi về mọi việc Hoa luôn có thái độ cực kì tích cực, Tô Huỳnh vùi đầu cạo đá, anh thì chẳng khi nào chịu ngơi miệng, hỏi mãi không ngừng.
Tô Huỳnh cũng không thấy phiền, vừa ra sức mài vừa giải thích nói: "Tảng đá bình thường anh dùng để nướng thức ăn này, có thể ăn được đó, tảng đá này ở chỗ chúng em gọi là muối, dùng để điều vị. Tảng đá này của anh rắn chắc quá, kết tinh cả rồi, mài một xíu để lấy ít muối, đợi lát nữa tụi mình nướng thịt ăn."
Hoa nghe không hiểu, có điều thấy cô trả lời anh liền hăng hái, ăn nói như thật mà đoán già đoán non.
"Có phải em thấy móng vuốt của anh không đủ bén không, nên em đang mài móng vuốt cho anh? Nhưng mà tảng đá này đập một cái là vỡ ra bã rồi, không dùng để mài móng được, đợi lát nữa anh tìm cái khác cứng hơn để em mài nha."
Tô Huỳnh: "Đã đủ bén rồi, còn mài bén hơn nữa cả đời này anh cũng đừng hòng đụng vào em, nói thật đó."
Hoa: "Ừm, chắc chắn em đang hỏi anh thứ gì cứng rắn nhất có thể mài được móng vuốt! Đó là một loại gỗ màu trắng! Nó cứng đến nỗi ngay cả móng vuốt của anh cũng không đập vỡ được nó, nhưng có một cách có thể làm loại gỗ đó bị phá vỡ, chắn chắn em không biết đâu!"
Tô Huỳnh: "Hơ hơ hơ ngây thơ, em biết nè, chỉ cần dùng dịch quả màu trắng trên cây của nó bôi một vòng lên trên thân cây, tiếp đó bắt một loại "chim gõ kiến" với màu lông trắng móng vuốt trắng đến, nó sẽ mổ lủng thân cây được bôi dịch quả, về phần tại sao em biết chuyện này, là vì đời trước em đã từng thấy anh biểu diễn, cái chảo em dùng để đun nước sau này chính là được làm từ loại gỗ đó."
Hoa: "Anh biết ngay em không biết mà, em chắc chắn sẽ rất tò mò, ngày mai anh đưa em đi xem nha!"
Hai người mạnh ai nói chuyện của người nấy, ông nói gà bà nói vịt, nhưng ngoài ý muốn lại nói chuyện rất vui vẻ. Tô Huỳnh cảm thấy chim ngốc này tự biên tự diễn rất trôi chảy, mỗi ngày đều quan tâm yêu thương chim ngốc như thường lệ. Còn Hoa cảm thấy giọng nói giống cái của mình cứ mềm yếu thế nào í, dễ thương tới mức trái tim nổ tung, mắt chim nở hoa.
Cạo muối xong, Tô Huỳnh tìm đến một khoảng đất trống dưới cây lớn, vẽ lên đất vài đường bằng nhánh cây, chia ra vị trí của bếp ăn. Chuyện này ngược lại khá đơn giản, cô chỉ cần kéo Hoa, men theo đường đã vẽ đào đất vài cái bằng móng vuốt phải toàn năng của anh, Hoa sẽ hiểu ý ngay, vui vẻ hớn hở tự mình làm việc.
Dường như anh chẳng mảy may cảm thấy làm một điểu nhân dùng móng vuốt đào đất có gì không đúng, lấy tay đào anh còn chê chưa đủ độ khó, nên liền biểu diễn cho Tô Huỳnh xem một màng dùng vuốt chân đào đất, thể hiện kỹ năng cao siêu của mình. Hậu quả của việc đắc ý quên mình đó là vốn chỉ chuẩn bị khoét một cái lỗ cạn làm bếp ăn, bây giờ đã biến thành một cái hố sâu có thể chôn Tô Huỳnh xuống dưới luôn.
Lấp lại một phần đất vào hố, Tô Huỳnh tiếp tục dùng các tảng đá lớn bao lấy xung quanh miệng lỗ, làm thành một chỗ nướng thịt thô sơ. Cô vừa đến thế giới này không lâu, bây giờ vẫn còn khá nhiều gia vị chưa tìm thấy, phòng bếp trong lúc nhất thời cũng không làm được, hiện giờ cứ tạm vậy trước đã, những cái khác từ từ tính.
Tô Huỳnh sai Hoa lấy những con mồi đã được xử lý xong đem đến, xuyên những nhánh cây đã được ngâm nước vào, nướng trên lửa nóng. Thứ hiện tại họ đang ăn là một con hươu, tuy đuôi nó giống đuôi ngựa, trên đầu còn có cái sừng như kỳ lân, nhưng trên thân lại có những hoa văn như hoa mai, tạm thời cứ gọi nó là hươu sao (*) vậy.
(*): theo âm Hán Việt là Mai Hoa Lộc, nghĩa là con hươu hoa mai.
Con Hươu này, trong đàn hươu, là con có hoa văn đẹp nhất, trước khi bắt Hoa đã cẩn thận quan sát rất lâu, Tô Huỳnh thấy vẻ mặt trầm ngâm đó của anh còn tưởng bắt cái này rất khó, kết quả là cuối cùng anh nhẹ nhàng bắt được mồi quay về, vẻ mặt tự nhiên nói: "Mấy con này lớn lên giống y như nhau, muốn bắt một con đẹp nhất đúng là không dễ dàng gì."
Lúc trước do dự lâu như vậy thì ra là đang so sánh con nào có hoa văn đẹp nhất, bộ anh bị mắc bệnh khó lựa chọn hay gì!
Sau một hồi lăng xăng làm việc, sắc trời đã tối rồi, nhưng Hoa vẫn chưa đói, Tô Huỳnh muốn anh làm cái gì thì anh làm cái đó, muốn phun lửa thì phun lửa, muốn mượn móng vuốt thì cho mượn móng vuốt.
Đợi tới cuối cùng thịt nướng toả ra mùi hương.
Hoa: "Hửm? Hửm? Hửm?"
Chim lớn Hoa ăn than nướng đã lâu ngửi thấy hương vị trong không khí, cả con chim bắt đầu hưng phấn, lỗ tai dựng lên, mắt nhìn chăm chú vào miếng thịt nướng nhỏ dầu trên đống lửa không rời.
"Anh lại chạm móng vuốt vào thử xem." Tô Huỳnh lấy một nhánh cây nhỏ, thấy chim lớn Hoa duỗi móng vuốt ra liền chọc nhẹ một cái, tay còn lại thì lấy một chút muối rắc lên miếng thịt nướng đang tiết dầu, lớp da ngoài trông hơi vàng giòn.
Chim lớn Hoa nhịn không được duỗi móng vuốt ra, duỗi một lần thì bị Tô Huỳnh chọc một lần, cuối cùng chỉ có thể ôm lấy cánh của mình gặm. Phần lông trên đỉnh nhọn đôi cánh bị chính anh cắn đến mức vang lên tiếng ken két, làm người ta nghe đến ê răng. Anh vừa mài răng vừa mờ mịt hỏi: "Sao tự nhiên anh thấy đói quá nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!