Chương 32: (Vô Đề)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chim ngốc dị thế 6

Editor: Meounonna

Lúc tỉnh lại lần nữa, Tô Huỳnh thấy trước mắt tối đen.

Sắc trời lại tối hơn nữa ư? Ngay sau đó cô phát hiện có gì đó không đúng, tối là vì cô bị một đôi cánh che lại. Vì tối hôm qua sốt cao, lúc này Tô Huỳnh vẫn còn hơi choáng đầu hoa mắt, có lẽ là sau khi xác nhận bản thân bị chim lớn hoa che lại bằng đôi cánh, cô khó khăn giơ tay mò mẫm trong không gian tối đen, định đẩy thứ đang che trên cơ thể mình ra.

Tìm mãi tìm mãi, Tô Huỳnh cảm thấy lông tơ dưới bàn tay mình mềm ơi là mềm, xúc cảm hết sức tuyệt vời, không cầm lòng được ra sức sờ mấy cái nữa.

Đột nhiên, Tô Huỳnh nghe thấy một âm thanh kì lạ, giống như tiếng chiêm chiếp bị hoảng sợ, sau đó đôi cánh lớn trước mắt cô xoè ra, ánh sáng rạng ngời rọi vào trong, chiếu sáng cả cái tay Tô Huỳnh đang sờ vào lông măng trên mông của chim lớn Hoa.

Tô Huỳnh: "…" Ấy vậy mà anh dám đưa cái mông vào mặt em khi ngủ á?!

Chim lớn Hoa khi ngủ không bao giờ chịu yên tĩnh rụt cổ ngồi xổm trong ổ ngủ như những con chim khác, anh thích xoay tròn lăn lộn khắp nơi, hậu quả của việc ngủ chung với anh là thường xuyên bị một núi thịt đầy lông lá áp ở phía dưới, chuyện bi thảm nhất là nhiệt độ bây giờ vẫn chưa xuống thấp, bị đè ở phía dưới nóng ơi là nóng! Đổ mồ hôi nhễ nhại!

Tô Huỳnh người hôm qua đã đổ mồ hôi quá trời do sốt cao nhìn vào mông chim đầy lông tơ mềm mại trước mắt, lập tức cảm thấy nóng hơn nữa. Rõ ràng là con chim lớn Hoa này ngủ riết ngủ riết xong lật người một cái, lúc này anh xoay đầu mặt đầy hốt hoảng nhìn Tô Huỳnh sờ mông mình.

Sau đó anh lúng túng nói: "Em thích mông của anh hả?"

Tô Huỳnh: "Hơ hơ." Công kích người bệnh bằng lời nói đáng sợ như vậy, đúng là một con chim lớn đáng ghê sợ.

Cô nghĩ như vậy, tóm chặt lông trên mông chim, nhổ. Chim lớn Hoa lập tức chui ra ngoài.

Chim lớn chắn ngang tầm mắt của mình đã đi khỏi, Tô Huỳnh phát hiện trên một mảng lá cây bên cạnh ổ có buộc trái cây tươi mềm mọng nước, thịt chim nướng cháy và một đống trứng chim rõ ràng là bị thiêu đốt nứt ra. Con chim lớn Hoa hư đốn tẩm ngẩm tầm ngầm này, thích nhất là đi móc trứng chim trên cây, vì trứng chim sau khi thiêu chín ngon hơn là chim nướng cháy khét, loại trứng chim thiêu cháy này đã được tính là món ăn ngon nhất trong đầu anh rồi.

Một hai ba bốn năm sáu bảy, Tô Huỳnh đếm một lố trứng lớn có nhỏ có rõ ràng không phải của cùng một loài chim, còn nhìn thấy nước sạch được đựng trong một vỏ quả màu nâu.

Những thứ này, chim lớn Hoa chuẩn bị khi nào, cô cũng không biết. Tô Huỳnh chỉ vào trứng chim rõ ràng là chim lớn Hoa đặc biệt chuẩn bị cho cô hỏi: "Anh đi làm mấy thứ này khi nào vậy?"

Chim lớn Hoa – đã biến thành hình dạng điều nhân

- ngồi xổm một bên sờ vào mông của mình, gương mặt xinh đẹp vẫn còn có chút gượng gạo do bị người ta sờ mông. Nghe thấy Tô Huỳnh lên tiếng, tuy nghe không hiều lời cô nói, nhưng xem hiểu động tác của cô, thế là anh hớn ha hớn hở giải thích bảo: "Em mãi vẫn chưa tỉnh, anh sợ em tỉnh dậy sẽ đói nên đi tìm đồ ăn, trứng chim này là ngon nhất đó, anh không lén ăn cái nào hết, giữ lại hết cho em!"

Nói xong quên béng luôn cả chuyện lông mình bị bứt, mông mình bị sờ, lại ghé sát vào cô, nhiệt tình giới thiệu loại trứng nào kiếm được ở đâu.

Tô Huỳnh ghé vào cánh tay mình nghe anh nói hết, mặt mang nét cười. Thật tốt, lần này cô lại vượt qua được rồi.

Tuy vẫn còn hơi mệt mỏi, nhưng Tô Huỳnh vẫn ngồi dậy uống nước sạch trong nửa cái vỏ kia, sau đó bắt đầu lột vỏ trứng chim. Cô lột trứng chim, Hoa thì ở một bên luyên thuyên, "Cái này, cái này là ăn ngon nhất luôn á, anh phải tìm rất lâu trong ổ trứng ở bên rìa rừng rậm, anh chỉ lấy một cái thôi, hồi trước trong phiến rừng có rất nhiều loài chim này, nhưng mà anh thích ăn quá, nên là giờ không còn thừa lại bao nhiêu nữa, anh đến phiến rừng khác bắt vài con qua đây muốn tụi nó làm tổ bên đây, nhưng mà vừa bắt tụi nó qua là đều bị doạ chết hết, gan gì mà nhỏ thấy ớn, cuối cùng chỉ đành lấy để ăn luôn. Cánh rừng này còn thừa lại vài ổ, bây giờ tụi mình không ăn, đợi sau này tụi nó nhiều lên rồi mình bắt tiếp."

Anh vừa nói vừa nhìn trứng chim màu xanh lục nhạt toả ra mùi thơm trong tay Tô Huỳnh nuốt nước miếng, mặt đầy nuối tiếc nhìn cô lột vỏ trứng ra, vì anh ăn trứng là ăn luôn cả vỏ. Tô Huỳnh không để tâm đến anh, lột hết vỏ trứng, bóp miệng chim lớn Hoa ra, nhét thẳng quả trứng này vào miệng anh.

"Ỏ?" Chim lớn Hoa nghi ngờ nhai quả trứng chim trong miệng vài cái, lúc này mới phản ứng kịp là Tô Huỳnh đã nhường quả trứng chim ăn ngon nhất nhất nhất luôn cho anh, lập tức cảm động tới ch** n**c mắt bảy màu, hứng chí chíp lên một tiếng, đâm đầu thẳng vào trong ngực Tô Huỳnh, xúc động cọ đầu mình vào lòng cô.

Tô Huỳnh người địa cầu thân thể mềm yếu không kịp đề phòng bị chim lớn Hoa như đại bác đâm đầu vào, tông cô vào thẳng trong ổ, nước mới uống xong suýt chút nữa nôn ra, thủ phạm cầm đầu hãy còn ở đó xúc động cọ đầu vào bụng cô, Tô Huỳnh kéo mạnh lông đỏ trên đầu anh, cưỡng chế lôi anh ra.

Thật ra Tô Huỳnh vốn là một em gái rất dịu dàng mềm mại, nhưng ngặt nổi ở chung với chim ngốc Hoa thời gian lâu, không thể không làm ra đủ loại hành động thô bạo, vậy đó, nhưng đối với chim lớn Hoa mà nói vẫn giống như đang gãi ngứa anh.

Mấy cái trứng chim sau này, Tô Huỳnh một mình ăn hết từng cái một, không giữ lại cho Hoa cái nào, anh còn rất vui vẻ ngồi bên cạnh nhìn cô ăn, trông vẻ anh còn hưng phấn ước gì có thể đút cho cô ăn nữa. Đột nhiên chim lớn Hoa linh quang chợt nháy, anh hái một xâu trái cây xuống, chọc vào móng vuốt sắc nhọn của mình, sau đó chọc đầy móng vuốt của mình, giơ đến trước mặt Tô Huỳnh.

Đối mặt với hành vi cơ trí này, Tô Huỳnh không hề nể mặt, vì một khi nhượng bộ được một lần, có thể tưởng tượng ra sau này một khoảng thời gian thật dài con chim lớn này sẽ thường xuyên chọc đồ lên móng vuốt của mình đút cô ăn. Hơ hơ, cô chính là một em gái từng trải qua việc đấu trí đấu dũng về chuyện đút đồ ăn với chim lớn Hoa đấy.

Hoa bị từ chối, lại buồn bã chiêm chiếp một tiếng, ăn hết trái cây xiên trên tay mình. Sau khi ba phút trôi qua, anh lại hệt như một con chim bình thường tìm niềm vui mới, anh chọc đá lên trên móng vuốt mình, sau đó đụng vào Tô Huỳnh, như vậy thì sẽ không đâm cô bị thương.

Tô Huỳnh: Như vậy đúng thật là sẽ không chọc cô bị thương, nhưng mà bạn gì đó ơi, xin hỏi bạn từng cảm nhận được cảm giác bị người ta lấy đá chà vào mặt chưa?

Thật ra từ đời trước sau khi gặp được con chim lớn Hoa này, nguyện vọng to lớn thứ hai của Tô Huỳnh là ước gì mình có thể biến thành đại lực sĩ, để chim lớn Hoa có thể cảm nhận sâu sắc sự phẫn nộ của người địa cầu mềm yếu, tay trói gà không chặt của cô. Nguyện vọng thứ nhất, đương nhiên là có thể quay về thế giới của mình rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!