Chim ngốc dị thế 5
Editor: Meounonna
Trong nháy mắt đợi sau khi Tô Huỳnh trải qua vô số lần tuyệt vọng trong công cuộc nói chuyện đầy bất lực, cô sắp nhịn không được muốn đánh chết chim lớn Hoa đang nhìn mình bằng vẻ mặt đầy vô tội mờ mịt này rồi.
Cuối cùng thật sự cô kìm nén hết nổi, nhảy lên giơ chân đá vào một chân của chim lớn Hoa. Chim lớn Hoa vẫn ngồi im sừng sững không nhúc nhích, dường như không hiểu cô đang làm gì. Tô Huỳnh
- người đang cảm nhận một cách sâu sắc sức lực của bản thân quá yếu ớt
- đưa tay nắm chặt lấy vai của chim lớn Hoa, dưới cái nhìn khó hiểu của anh quen cửa quen nẻo sờ vào một đám lông tơ mảnh nhỏ màu lam trên cổ anh, tóm lấy một cọng lông nhổ xuống.
Lần này chim lớn Hoa đã có phản ứng, anh vội ôm lấy đôi cánh của mình rút lui về sau, kéo dài giọng kêu chíp chíp.
"Đừng nhổ đừng nhổ!"
Về phần lông chim màu lam trên cổ của chim lớn Hoa, là chỗ nhột kỳ lạ của anh, giống như phần da thịt bị nhột của người bình thường, hơn nữa vòng lông xanh lam đó là chỗ anh ưa thích nhất, thông thường tấn công ở đây, có thể đạt đến hiệu quả công kích kẻ thù gấp bội.
Đời trước chính chim ngốc Hoa đã nói cho cô biết. Đương nhiên bình thường không ai có thể nhân lúc anh không cảnh giác mà nhổ lông cổ của anh, nhưng Tô Huỳnh chỉ cần muốn nhổ là có thể nhổ được. Xét thấy thông thường cô là một cô gái tính tình hiền diệu, những lúc thế này thường rất ít, cho nên vòng lông chim trên cổ của chim lớn Hoa vẫn còn tồn tại.
Lần này cũng không ngoại lệ, Tô Huỳnh tung ra sát chiêu, chim lớn Hoa lập tức buông vũ khí đầu hàng, liên tiếp nói: "Anh biết rồi, em không phải giống cái cũng không phải giống đực, em và anh không cùng chủng tộc."
Tô Huỳnh: "…" Nếu hiểu rồi thì đừng có giả bộ ngốc! Chẳng lẽ hồi nãy là đang đùa giỡn với người ta à! Xem bà đây lắc đầu khoa tay múa chân vui lắm sao! Ý thức được con chim ngốc trước mặt này ấy vậy mà dám chơi trò cố ý giả vờ không hiểu trêu cô, Tô Huỳnh đột nhiên cảm thấy chính mình còn ngốc hơn con chim ngốc này nữa, sau đó lại cảm thấy ngứa tay.
Cảm giác nguy cơ của các loài chim dữ ăn thịt hoang dã rất mạnh, ngay lúc Tô Huỳnh đang ngắm cọng lông chim màu lam trên tay suy nghĩ xem có nên bứt thêm một cọng không, chim lớn Hoa đột nhiên bay ra khỏi tổ như một con gió.
Anh – người hiểu rõ đạo lý kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt
- chạy rồi.
Không được bao lâu, anh lại quay về, hớn ha hớn hở, dường như đã quên sạch chuyện lúc nãy bản thân ra ngoài "tị nạn". Người ta nói trí nhớ của cá chỉ có 7 giây, Tô Huỳnh cảm thấy trí nhớ của chim lớn Hoa cũng chẳng lâu hơn bao nhiêu, hình như chỉ có 3 phút, sau 3 phút, là chẳng nhớ gì nữa hết, về điểm này chắc lấy từ da mặt dày ra để diễn tả cũng được này.
Chim lớn Hoa không quay về tay không, anh còn mang về rất nhiều đồ. Ví dụ như con chim không biết tên loài toàn thân màu trắng xen lẫn vài cọng lông đỏ, kích thước chim khoảng bằng cái đầu của Tô Huỳnh, tổng cộng có 3 con xuyên thành một xâu. Xem vẻ nó chết rất tức tưởi, mỏ chim nhọn hoắt mở rộng, lộ ra răng nanh sắc bén không thuộc về loài chim, lưỡi chim lè ra ngoài, hình ảnh cho thấy tâm tình lúc chúng nó lúc chết không được cam lòng cho lắm.
Loại chim này đời trước lúc Tô Huỳnh sống cùng với Hoa cũng từng ăn qua, thông thường mà nói Hoa sẽ không chọn loại thức ăn có màu sắc không tươi tắn như thế này, anh thích bỏ công sức đi tìm những loại chim có da lông rạng rỡ tươi đẹp hơn, hoặc là ăn các loài thú, xét thấy màu lông của các loài chim phong phú hơn so với các loài thú, cho nên phần lớn thức ăn của Hoa là chim chóc, thói quen của anh vô cùng cố định.
Chỉ khi đang gấp gáp, anh mới chịu thoả hiệp đi kiếm con gì đó màu sắc ít tươi sáng hơn, ví dụ như loại chim này,
Ngoài 3 con chim chết không được cam tâm này ra, còn có một xâu trái cây 7 màu, đỏ
- da cam
- vàng
- xanh lục
- xanh lá
- lam
- tím, rất đẹp. Nhưng bất kì một người địa cầu nào nhìn thấy loại quả xinh đẹp này ước chừng cũng không dám ăn, vì vừa nhìn là biết có độc.
Đương nhiên đây là nguyên tắc ở địa cầu, chỗ này rõ ràng không phải là trái đất, nên hình như chuẩn mực này không đúng lắm, vì loại trái cây 7 màu này đời trước Tô Huỳnh cũng từng ăn qua.
Nói thật thì lúc đó cô không muốn ăn lắm, nhưng chim lớn
- nhiệt tình yêu thích loại trái cây này
- Hoa nhiệt liệt đề cử, quá nhiệt tình luôn ấy, thiệt sự có thể so sánh với các anh chị nhân viên bán mỹ phẩm dưỡng da ven đường, quay vòng 360 độ ra sức chào mời. Tô Huỳnh lúc ấy bị phiền đến bực mình ôm lấy tâm trạng bi tráng "Phiền ơi là phiền à để tôi chết cho anh xem" và "Ăn xong mà chết nói không chừng sẽ được quay về" ăn một xâu, sau đó cô không bị gì hết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!