Edit:
Beta: Miêu Nhi
Nếu Hà Tiên Dương mất tất cả, Mạnh Thải Kỳ sẽ còn yêu hắn sao? Đáp án này là không thể nghi ngờ.
Khi Mạnh Thải Kỳ nhìn thấy Hà Tiên Dương vẻ mặt thất bại trở về, nghe được lời hắn nói, lập tức sợ ngây người, sau đó cô ta miễn cưỡng giữ vững tinh thần dỗ dành Hà Tiên Dương đi nghỉ ngơi rồi một mình đứng ở trên ban công lộ ra vẻ mặt dữ tợn.
Nếu Hà Tiên Dương đã mất đi công ty của hắn, mất đi người vợ có tiền có thế kia của hắn, vậy hắn còn có tác dụng gì?! Đồ của Thường Mạn Tinh một chút cũng chưa có được mà cứ như vậy xong rồi? Không, cô ta không cam lòng.
Nhưng ngay sau đó Mạnh Thải Kỳ lại cảm thấy do dự, Hà Tiên Dương bên này đã không thể trông cậy vào, mà Hà Vị Minh bên kia, cô ta nhớ mình đã vài lần đi tìm Hà Vị Minh, cũng không thể nhìn thấy hắn, ngược lại rất nhiều lần nhìn thấy cử chỉ thân mật của hắn với Thường Mạn Tinh. Mạnh Thải Kỳ rốt cuộc hiểu rõ Hà Vị Minh sẽ không đứng ở bên phía cô ta, đó là người hoàn toàn không màng quan hệ huyết thống, vô tình vô nghĩa.
Mạnh Thải Kỳ chưa bao giờ cảm thấy hối hận như vậy, cô ta thậm chí muốn lần đầu tiên nhìn thấy Hà Vị Minh, hắn nói có thể cho cô ta cơ hội ra giá, nếu lần đó cô ta không tham lam muốn nhiều hơn, trực tiếp đòi tiền từ chỗ hắn, cũng tốt hơn so với bây giờ một chút cũng không chiếm được.
Không, không đúng, hiện tại không phải không chiếm được gì, trong tay tên đàn ông vô dụng Hà Tiên Dương kia còn có một trăm vạn, mà chính hắn chắc chắn còn có một ít tiền dành dụm. Nghĩ vậy, ánh mắt Mạnh Thải Kỳ loé lên.
Nửa tháng sau, mỗi ngày Hà Tiên Dương sống mơ mơ hồ hồ, sa sút đến cửa cũng không ra khỏi. Mà cha mẹ hắn cũng không quan tâm hắn giống như trước đây, bọn họ còn đang không ngừng tranh chấp với tiểu tam và tên con riêng kia.
Hiện tại người duy nhất còn ở lại bên cạnh Hà Tiên Dương cũng chỉ có Mạnh Thải Kỳ. Hà Tiên Dương ở trong vô tận thống khổ, chỉ có thể có được một chút an ủi từ chỗ Mạnh Thải Kỳ, hắn nhịn không được nghĩ, nếu trước kia ở bên Mạnh Thải Kỳ, mà không vì công ty đi theo đuổi cái loại độc phụ Thường Mạn Tinh này, có lẽ cuộc sống của hắn đã tốt hơn hiện tại rất nhiều.
Hà Tiên Dương đau khổ hối hận, mắng chửi Thường Mạn Tinh và Hà Vị Minh, thậm chí là cha mẹ, thân thích của hắn, mắng xong liền ôm Mạnh Thải Kỳ, cảm động nói linh tinh cái gì mà "Hiện tại cũng chỉ có em ở bên cạnh anh", "Hiện tại mới biết được em là người phụ nữ tốt nhất", "Sau này anh sẽ đối tốt với em"...
Mà Mạnh Thải Kỳ nhìn con ma men đang nắm chặt mình này, giọng nói dịu dàng kiên nhẫn an ủi hắn, phối hợp với hắn nói một chút chuyện sau này hai người cùng nhau sống thật tốt, trên mặt lại che kín khói mù. Cô ta nhớ rõ lúc trước Hà Tiên Dương tự tin lại phong lưu, lúc còn ở trường chính là nam thần nổi danh ôn nhu, nhưng bây giờ người đàn ông này đã biến thành hai bàn tay trắng, ưu điểm trước đây đều đã biến mất, giờ phút này Hà Tiên Dương chính là kẻ thất bại khó coi không gượng dậy nổi.
Cho dù như thế nào Mạnh Thải Kỳ cũng sẽ không đem nửa đời sau của mình cột chung với loại đàn ông này.
Cuối cùng Mạnh Thải Kỳ cũng lừa được mật khẩu từ miệng Hà Tiên Dương, chuyển hết mấy trăm vạn tiền riêng mà lúc trước Hà Tiên Dương còn lại, cộng thêm một trăm vạn Thường Mạn Tinh cho hắn, vào thẻ của mình, sau đó không chút lưu luyến bỏ Hà Tiên Dương say như chết, nhanh chóng đặt vé máy bay rời khỏi nơi này.
Khi Hà Tiên Dương say rượu tỉnh lại, đầu đau như muốn nứt ra kêu lên.
"Thải Kỳ, đem cho anh chút nước."
Thật lâu sau không nghe tiếng trả lời, Hà Tiên Dương mở mắt ra, lại phát hiện trong phòng một mảnh đen nhánh, không có bật đèn, hơn nữa cũng không có bóng dáng của ai khác, có vẻ quạnh quẽ. Hắn đành phải từ trên giường bò dậy, mở đèn lên.
Ánh mắt hắn từ trên những bình rượu rơi rãi dưới mặt đất, thấy được chỗ hắn cất giấu tiền và thẻ bị mở ra. Hà Tiên Dương mặt biến sắc, đột nhiên nhào qua mở cái rương có mật khẩu, bên trong cái gì cũng không có, bao gồm tiền mặt của hắn, mấy khối vàng cùng với mấy khối ngọc, còn có thẻ, chẳng còn chút gì.
Hà Tiên Dương không thể tin lục lọi khắp nơi, lại phát hiện đến mấy tờ trăm nguyên trong bóp tiền của hắn cũng biến mất sạch sẽ, mà người lấy đi những thứ đó là ai, đã quá rõ ràng.
Mắt hắn đỏ ngầu chạy ra khỏi phòng ngủ, ở trong phòng dạo qua một vòng, không tìm được tung tích của Mạnh Thải Kỳ, đồ vật cô ta cầm đi một phần, những thứ khác không đáng giá tất cả đều ném ở chỗ này không có động tới.
"Tiện nhân! Con đàn bà tiện nhân Mạnh Thải Kỳ này!"
Khóe mắt Hà Tiên Dương muốn nứt ra, hắn cho rằng Mạnh Thải Kỳ sẽ là người phụ nữ cuối cùng đáng giá để hắn tin tưởng, nhưng người phụ nữ này cuối cùng lại cho hắn một cú, chính thức làm hắn mất đi tất cả!
Hà Tiên Dương giờ đây chẳng nghĩ được gì, hắn nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi phòng, muốn đuổi theo Mạnh Thải Kỳ, nhưng mới vừa lao ra khỏi cửa qua một con phố đã bị một chiếc xe con đâm ngã trên mặt đất.
"Xông loạn đèn đỏ không muốn sống nữa à!"
Hà Tiên Dương nằm trên mặt đất lạnh băng, bên tai nghe được các loại âm thanh, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, nhịn không được gào ra tiếng.
Bị xe đụng, trên đầu may hơn mười mũi, vì phí trị liệu, hắn bán đi căn nhà trú chân cuối cùng kia, trong tay chỉ còn lại không đến một vạn. Hiện tại người thân người yêu đều từ bỏ hắn, hắn cái gì cũng không còn.
Hà Tiên Dương nằm trên giường bệnh, gương mặt thất thần nhìn trần nhà trắng như tuyết, hắn bắt đầu nghĩ lại mình rốt cuộc là đi như thế nào đến một bước này.
Hắn nhớ rõ lúc ban đầu, mình và Thường Mạn Tinh vẫn còn rất tốt, hắn lớn hơn Thường Mạn Tinh mấy tuổi, mà Thường Mạn Tinh xác thật là thích hắn, bằng không cũng sẽ không chọn hắn trong tất cả những người theo đuổi cô. Nhưng sau khi kết hôn, hắn càng ngày càng cảm thấy đối mặt với một người vợ có quyền có thế như vậy thì hắn không có cách nào làm một người đàn ông đường đường chính chính, hắn luôn cảm thấy vợ mình đang khoe khoang Thường gia ở sau lưng cô với mình, bởi vì thời điểm hắn gặp khó khăn gì, buồn rầu không thôi, Thường Mạn Tinh đều sẽ nói với hắn đi tìm Thường gia trợ giúp.
Thường gia Thường gia, dần dà Hà Tiên Dương càng ngày càng thấy chán Thường Mạn Tinh, chán ngán cô cao cao tại thượng, chán ngán tính cách của cô, vì sao cô lại không thể giống như một người phụ nữ dịu dàng, coi chồng mình như ông trời? Cho nên hắn ở bên ngoài tìm một người phụ nữ biết nghe lời.
Có mở đầu như vậy nên hắn không có bất kì thấp thỏm gì, yên tâm thoải mái hưởng thụ tất cả những lợi ích mà Thường Mạn Tinh mang đến cho hắn, sau đó ở trong lòng âm u ghét bỏ cô ấy, hơn nữa cười nhạo cô ấy ngu xuẩn, đến việc hắn ở bên ngoài tìm phụ nữ sinh con cũng không biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!