Chương 24: (Vô Đề)

Edit:

Beta: Miêu Nhi

Lúc Hà Vị Minh trở về Hà gia, không nhìn thấy Thường Mạn Tinh ở trong phòng khách, trong sân cũng không có. Hắn hỏi người giúp việc thì mới biết cô đã ở trên lầu suốt một buổi chiều, cơm chiều cũng không ăn, không khỏi nhíu mày, lập tức đi lên phòng của Thường Mạn Tinh.

Trong căn phòng tối tăm, cửa sổ sát đất mở rộng, rèm cửa màu trắng bị gió thổi phất phơ tung bay. Ánh mắt Hà Vị Minh quan sát một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại ở vị trí ban công, hắn đi qua, quả nhiên nhìn thấy cô đang dựa vào ghế, nhắm mắt lại giống như đang ngủ.

Hà Vị Minh nhẹ nhàng bước lại gần, giơ tay sờ mặt cô một cách dịu dàng. Cảm thấy làn da của người phía dưới lạnh như băng, hắn dứt khoát ôm Thường Mạn Tinh vào trong lòng, hôn lên gương mặt cô, sau đó chuẩn bị ôm cô vào phòng.

Nhưng ngay lúc này Thường Mạn Tinh bỗng nhiên mở mắt, cô nhìn Hà Vị Minh rồi ôm lấy cổ hắn, không cho phép hắn động đậy: "Đã về rồi à?"

"Vâng." Hắn ngửi mùi hương trên tóc cô, bỗng nhiên nói: "Nếu mẹ không muốn ly hôn với Hà Tiên Dương cũng được, con khiến ông ta trở thành kẻ điên rồi đưa vào bệnh viện tâm thần được không?"

Thường Mạn Tinh cười nói: "Được."

Hà Vị Minh sửng sốt, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Con cho rằng mẹ sẽ không đồng ý."

"Vì sao mẹ lại không đồng ý? Đằng Đông của con ra tay với Hạ thị của anh ta, không phải mẹ cũng không xen vào sao? Hơn nữa đây cũng là một ý kiến hay đó." Cô nói: "Nhưng bây giờ vẫn chưa được, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, với lại việc này cũng không nên để con làm."

"Vì sao?" Hắn ôm cô, nhẹ giọng hỏi: "Bởi vì con là con trai ruột của ông ta, cho nên con không thể làm sao?"

Thường Mạn Tinh chỉ nhìn hắn mà không nói chuyện.

Hà Vị Minh mặt đối mặt với cô, tiếp tục nói: "Mẹ đã sớm biết con là con trai của ông ta, có đúng không?"

"Từ mấy năm trước mẹ nhận con về đây, dạy dỗ, bảo vệ, đào tạo con, khiến cho con với ông ta ghét nhau như chó với mèo chỉ là bởi vì con là con trai của ông ấy."

"Mẹ nói thích con, đồng ý tiếp nhận con là bởi vì con là con trai của Hà Tiên Dương."

"Bởi vì con có thể làm cho ông ta cảm thấy đau khổ, thế nên mẹ mới nhìn con với con mắt khác. Tất cả mọi thứ mà con có được, điều kiện tiên quyết là bởi vì Hà Tiên Dương, bởi vì con là con ông ta." Hắn nói ra từng câu từng câu một, giơ tay vuốt mặt cô.

"Nếu mẹ muốn lợi dụng con, con sẽ không cảm thấy tức giận, nhưng nếu đó là vì một người đàn ông khác, con nghĩ bản thân sẽ không thể nào chấp nhận được. Mẹ có thể lợi dụng con, nhưng không thể bởi vì ông ta, mà là vì con, chỉ duy nhất một mình con!"

Vẻ mặt hắn xưa nay chưa từng đáng sợ như vậy, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô. Trong nháy mắt, Thường Mạn Tinh gần như quên mất đứa trẻ trước mắt chỉ mới mười sáu tuổi mà thôi, cô theo bản năng cảm thấy hoảng sợ. Nhưng rất nhanh cô đã phản ứng lại, đây là đứa nhỏ do một tay cô nuôi lớn, cũng là người cô yêu...

"Mẹ không phải vì Hà Tiên Dương." Thường Mạn Tinh chỉ nói một câu như vậy. Vẻ mặt của Hà Vị Minh cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.

"Mẹ nuôi dạy con là vì con rất xuất sắc, con còn xuất sắc hơn cả tưởng tượng của mẹ. Mẹ thích con bởi vì con đáng để thích."

Thường Mạn Tinh ôm lấy Hà Vị Minh: "Con còn muốn biết chuyện gì nữa? Mẹ nói rồi, con muốn biết chuyện gì thì cứ trực tiếp hỏi mẹ, mẹ sẽ vui lòng nói cho con nghe."

Hà Vị Minh bỗng nhiên cười cười: "Con chỉ muốn biết rằng mẹ sẽ không vì Hà Tiên Dương mà rời bỏ con, như vậy là đủ rồi." Hắn vừa mới dứt lời bèn nắm lấy tay của Thường Mạn Tinh: "Mẹ cam đoan dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không bỏ rơi con chứ?"

"Mẹ cam đoan." Cô cũng nắm lấy tay hắn.

Sau khi Hà Vị Minh nghe thấy bản thân có quan hệ với Hà Tiên Dương thì vô cùng lo lắng, bây giờ cuối cùng tâm trạng của hắn cũng trở lại bình thường. Thường Mạn Tinh muốn làm gì hắn cũng sẽ không để ý, cho dù là Mạnh Thải Kỳ hay là Hà Tiên Dương, đối với hắn mà nói, bọn họ là những người không đáng để hắn để ý.

Cô cho rằng sau khi hắn biết bản thân có quan hệ cha con với Hà Tiên Dương thì sẽ bùng nổ, bởi vì hăns là người cực kì thông minh, cho nên chắc chắn sẽ đoán được cô nhận hắn về Hà gia là có âm mưu từ trước. Thường Mạn Tinh vẫn có chút đau đầu, nếu ngộ nhỡ hắn bộc phát thì mình phải dỗ dành hắn thế nào.

Nhưng không nghĩ tới, tuy rằng hắn thể hiện rõ sự tức giận, nhưng cô lại cảm thấy không khó để giải quyết. Thậm chí hắn cũng không để cô phải giải thích quá nhiều, chỉ muốn một lời hứa hẹn từ cô, và sau đó mọi thứ lại trở lại bình thường.

Tất nhiên tất cả chuyện này cũng không hề đại biểu cho việc Hà Vị Minh là người tốt, điều này chỉ chứng minh rằng hắn yêu cô hơn cả những gì mà cô tưởng tượng, bởi vậy nên thiếu niên này mới chấp nhận lui lại một bước.

Lúc Thường Mạn Tinh nghĩ đến đây, cô không khỏi thở dài một hơi.

Lúc trước Thường Mạn Tinh cho rằng sẽ không có kẻ nào thay đổi được kế hoạch trả thù của cô, nhưng hiện tại Hà Vị Minh đã làm được. Cô bắt đầu suy nghĩ, lần báo thù này quá dài, mà thời gian cô ở bên hắn, khiến hắn vui vẻ lại quá ít.

Thế nên cô có nên nhanh chóng đi dạy dỗ Hà Tiên Dương và Mạnh Thải Kỳ không nhỉ? Kết thúc trận tra tấn này với Hà Tiên Dương, cũng như báo thù mấy năm bị tra tấn của mình?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!