Edit:
Beta: Miêu Nhi
"Thường tiểu thư, cô Mạnh đã đi tìm Hà Vị Minh tiên sinh."
Thường Mạn Tinh nghe được tin này từ người theo dõi, cô ngừng động tác trong tay một chút, sau đó mới bình tĩnh nói: "Tôi đã biết."
Bên kia do dự một lát rồi tiếp tục hỏi: "Thường tiểu thư có muốn ngăn cản bọn họ gặp nhau hay không?"
"Không cần, không cần phải xen vào bọn họ." Thường Mạn Tinh khép cuốn sách đang đặt ở trên đầu gối lại: "Chờ lát nữa bọn họ gặp mặt, truyền tín hiệu của máy nghe trộm ở trên người Mạnh Thải Kỳ qua cho tôi. Tôi muốn nghe xem bọn họ đang nói gì."
"Được, xin chờ tôi một chút."
Thời tiết hôm nay cũng không tốt, trên trời đều là mây, Thường Mạn Tinh ngồi ở trên ban công, không khỏi cảm thấy có chút lạnh lẽo. Ở trong sân, lá trên cây rơi xuống không ít, cô đứng dậy dựa vào lan can nhìn lên trời.
"Mùa thu sắp tới rồi." Cô khẽ than nhẹ một tiếng, đứng yên trong chốc lát, sau đó bắt đầu đeo tai nghe truyền âm lên, ngồi lại vào ghế, yên lặng nghe âm thanh từ trong tai nghe truyền đến.
Kỳ nghỉ hè đã kết thúc, là một học sinh, Hà Vị Minh cần phải trở lại trường. Tuy rằng mỗi ngày đều có thể nói chuyện điện thoại với Thường Mạn Tinh, nhưng không thấy được người, hắn vẫn không thể nào vui vẻ được. Vốn dĩ ban đầu đã là một người rất lạnh nhạt, hiện tại lại càng trở nên lạnh nhạt hơn. Mặc kệ là bạn cùng phòng hay bạn cùng lớp, thậm chí là giáo viên cũng không dám chủ động nói chuyện với hắn.
Chính là lúc này, lại có một người phụ nữ tìm đến.
Có người báo tin với Hà Vị Minh là mẹ của hắn đến. Hắn lập tức vứt bỏ công việc trong tay chạy ra, ai ngờ người xuất hiện ở trước mặt hắn lại là một người phụ nữ lạ hoắc không biết là ai.
"Vị Minh." Mạnh Thải Kỳ đỏ mắt kêu lên, vừa vui mừng vừa khổ sở nhìn cậu thiếu niên với vẻ mặt lạnh nhạt đã cao hơn mình nửa cái đầu. Cô ta nhịn không được vươn tay về phía hắn.
Hà Vị Minh nhìn cô ta một cái, không hỏi mấy vấn đề linh tinh đại loại như "Bà là ai", mà hắn trực tiếp ngắt lời: "Bà là người sinh ra tôi sao?"
Mạnh Thải Kỳ gật đầu: "Mẹ là người sinh ra con."
"Con của mẹ, mấy năm nay vất vả cho con rồi. Chắc con không nhớ rõ mẹ đâu, nhưng mẹ lúc nào cũng nhớ con. Con còn đỏ hỏn đã bị bắt phải rời xa vòng tay của mẹ. Mẹ còn nhớ lúc đó con còn co lại trong lòng mẹ, mới chỉ lớn bằng cánh tay của mẹ mà thôi, đôi mắt thường xuyên không mở ra được..."
Hà Vị Minh mặt không cảm xúc ngắt lời của cô ta, hắn trực tiếp xé rách bầu không khí ôn hòa mà Mạnh Thải Kỳ đang cố gắng xây dựng: "Bà đến tìm tôi là muốn thứ gì từ tôi?"
Mạnh Thải Kỳ nghe được lời này, không khỏi đờ người ra một lúc, nhưng cô ta cũng không hề nhụt chí. Trong đống tài liệu mà Mạnh Thải Kỳ thu thập được, Hà Vị Minh trải qua một cuộc sống không tốt lắm ở Viện phúc lợi. Bây giờ hắn ở bên cạnh Thường Mạn Tinh lại trở thành một tên tiểu bạch kiểm ( Dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai.
Một nghĩa khác là chỉ con trai ham tiền. ), khó trách sẽ biến thành một đứa có tính cách quái đản như vậy.
Mạnh Thải Kỳ biết rõ nếu bản thân muốn bù đắp cho đứa con trai này thì một hai lần tiếp xúc thôi là chưa đủ. Hôm nay cô ta tới đây chẳng qua là để giữ lại một ấn tượng tốt với con mình, sau này mới từ từ mưu tính tiếp.
Mạnh Thải Kỳ nghĩ, không ngừng biểu lộ ra vẻ mặt đau lòng: "Mẹ biết con trách mẹ, nhưng mà năm đó không phải mẹ cố ý bỏ rơi con. Do ông bà ngoại của con gạt mẹ mang con đi, mẹ vẫn luôn đi tìm con... Chẳng qua mẹ cũng biết, mẹ đã đến muộn, con không cần mẹ nữa rồi."
Nếu đổi lại là người có tâm địa mềm yếu một chút, bây giờ nhìn thấy Mạnh Thải Kỳ khổ sở như vậy, cho dù không muốn tiếp nhận cô ta thì trong lòng ít nhiều gì cũng có điểm không đành lòng. Nhưng Hà Vị Minh thì không, hắn yên lặng lạnh lùng nhìn bộ dạng đau khổ bi thương của Mạnh Thải Kỳ. Chờ cô ta nói xong, Hà Vị Minh mới mở miệng nói chuyện: "Bà muốn bao nhiêu tiền? Dù sao bà cũng là người sinh ra tôi, tôi cho bà một cơ hội ra giá.
Nếu bỏ qua cơ hội lần này, về sau dù chỉ một xu tôi cũng không cho bà đâu." Giọng điệu của Hà Vị Minh rất bình thường, không có chế nhạo cũng không có khinh thường, chỉ có sự nghiêm túc.
Mạnh Thải Kỳ bị ánh mắt của hắn làm cho trong lòng hoảng hốt, cô ta mấp máy môi một chút, sau đó mới miễn cưỡng cười nói: "Hiện tại mẹ đến tìm con quả thật là rất đáng nghi, cũng khó trách con cảm thấy mẹ đến để đòi tiền. Nhưng mà Vị Minh, mong con tin tưởng người làm mẹ này, mẹ tìm con nhiều năm như vậy, điều duy nhất mà mẹ muốn chính là được nhìn thấy con có cuộc sống hạnh phúc, chứ không phải là muốn lấy được bao nhiêu tiền từ con."
Hà Vị Minh: "Tôi hiểu rồi."
Thấy hắn gật đầu, trong lòng Mạnh Thải Kỳ không khỏi cảm thấy vui vẻ, quả nhiên chỉ là một đứa trẻ, dỗ dành nhiều một chút là được rồi. Cô ta còn đang muốn làm ra vẻ đáng thương nói thêm chút gì đó, thì đúng vào lúc này, Hà Vị Minh lại tiếp tục nói: "Bà đã từ bỏ cơ hội ra giá duy nhất."
Nói xong hắn còn gật đầu ra hiệu, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi.
Mạnh Thải Kỳ thẫn thờ một lúc, vội vàng đuổi theo hắn: "Từ từ đã Vị Minh, mẹ còn có chuyện muốn nói với con."
Hà Vị Minh nghiêng đầu nhìn cô ta: "Nếu bà không phải đến tìm tôi để đòi tiền, vậy thì chúng ta còn chuyện gì để nói sao?"
Mạnh Thải Kỳ vội vàng nói: "Con có muốn biết cha ruột của con là ai không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!