Chương 205: (Vô Đề)

Sổ tay trùng sinh công lược [204]

Phần Ô Ly (Trung)

Trans: Meounonna

"Tộc trưởng, chuyến đi này có suôn sẻ không? Liễu yêu gây hoạ đó đã bắt được chưa ạ?"

"Bắt được rồi."

"Chuyện này đúng là tốt quá, liễu yêu đó không biết từ đâu có được một linh bảo có thể nâng cao tốc độ tu luyện, chỉ trong khoảng thời gian ngắn mà có được tu vi bậc đó, mọi người đều vô cùng lo lắng cho tộc trưởng, may mà tộc trưởng mưu kế thần tình lo trước tính sau pháp lực cao cường…" Quản gia Hoè Dương thao thao bất tuyệt, Loan đi ở phía trước mặt không cảm xúc, hoàn toàn không nghe những lời này vào tai.

Đột nhiên, khúc cua phía trước truyền đến âm thanh chạy vội, còn thấp thoáng truyền đến tiếng hô hoán của nô bộc, "Ô Ly tiểu thư, cô cẩn thận chút!"

Loan nhanh chân bước lên, đi qua khúc ngoặt, quả nhiên nhìn thấy cô gái bé nhỏ còn chưa cao tới eo mình từ chỗ không xa phía trước chạy như bay đến. Đó là Ô Ly, bé mặc một bộ váy nhỏ màu trắng, lúc bé chạy hai ống tay áo màu trắng hệt như chú bướm nhảy múa tung tăng. Đôi giày dưới chân giẫm lên trên hành lang gỗ phát ra âm thanh lộc cộc giòn tan.

"Huynh trưởng!" Nhìn thấy hắn, Ô Ly mỉm cười đôi mắt cong veo, gương mặt nhỏ tròn trịa xuất hiện má lúm đồng tiền nhỏ.

Bé dang tay chạy thẳng về phía Loan, Loan cũng dang cánh tay làm ra tư thế ôm bé. Nhưng ngay khi sắp đến gần, Ô Ly đột nhiên phồng má thổi một luồng hơi về phía trước, trong nháy mắt hơi thở lạnh như băng ùn ùn kéo về phía Loan che trời rợp đất, sương trắng và hoa tuyết rét buốt xen lẫn trong gió lạnh, làm cho ngày hè oi nóng biến thành mùa đông, nhưng phạm vi không lớn, chỉ có chỗ Loan đứng và phạm vi nhỏ xung quanh mà thôi.

Hàn khí phủ đầy đất, Loan không lộ ra thần sắc kinh ngạc, mà lật bàn tay như sớm đã dự liệu được, thoáng chốc, sương trắng lao về phía hắn toàn bộ phân tán ra xung quanh, không hề dính lên người hắn. Nhưng lấy hắn làm trung tâm trong vòng phạm vi ba bước, bao gồm hành lang và các cột trụ ở đó đều ngưng kết thành sương trắng.

Buông tay xuống, Loan đánh giá bảo: "Mấy hôm nay không có lười tu luyện, tiến bộ không ít."

Ô Ly cười thích ý, lần này kêu huynh trưởng liền bổ nhào vào lòng hắn. Ai ngờ dưới chân bất cẩn giẫm vào sương trắng lúc nãy bản thân phun ra, cả người trượt xuống, loạng choạng đâm vào người Loan.

Loan đỡ em gái lên, xoa chiếc mũi đỏ hồng vì đụng trúng hắn của bé, đặt bé ngồi trên vai mình, bước qua sương trắng đi về phía trước, vừa đi vừa hỏi: "Mấy hôm nay huynh không có ở nhà muội có ăn ngoan không?"

"Dạ có! Nhưng huynh trưởng không có ở đây, mấy món đó không còn ngon nữa."

Hai huynh muội thân mật đi về phía trước, quản gia Hòe Dương bị quên lãng tại chỗ cũ, nâng tay lau băng tuyết trên mặt mình, hít mũi vài cái. Phản ứng không nhanh bằng tộc trưởng, anh ta không tránh kịp, trên lông mày đều là sương, đúng là quá thảm, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên, quen rồi, nhiều lắm là lạnh chút thôi.

Cách thời điểm Ô Ly phá vỏ đã ba năm, yêu tộc đều là dạng tu luyện càng nhanh thì thành niên càng nhanh, trong ba năm nay Loan chỉ dạy cho muội muội một ít pháp thuật đơn giản, trong vấn đề tu luyện không hề nghiêm khắc với bé, nhưng bản thân Ô Ly tuổi còn bé tí mà đã cực kì hiểu chuyện, khi tu luyện cũng không cần huynh trưởng nhắc nhở đôn đốc, rất chủ động tự giác tu luyện, còn thường hay chơi đùa như thế với huynh trưởng. Chỉ cần được huynh trưởng khen ngợi, bé liền vô cùng vui vẻ.

Ô Ly không được tính là lớn nhanh, lúc nhỏ Loan tu luyện mới đúng là cực nhanh, đến nay vẫn là một truyền thuyết bất diệt trong Hoè Cốc. Hễ có tiểu yêu giáng thế, cha mẹ trong nhà đều sẽ đem chuyện của tộc trưởng ra kể một lượt.

Loan nghiêm khắc với bản thân, nhưng lại cực kì khoan dung với muội muội, không những răm rắp thuận theo bé, mà còn đặt hết sự yêu thương nuông chiều lên người bé. Dưới hoàn cảnh tộc trưởng yêu chiều, những tộc nhân khác cũng trên sao dưới vậy cùng nhau cưng chiều bé, Ô Ly vẫn không trở thành một tiểu bá vương hống hách ngang ngược, chỉ có thể nói là bản chất của bé là một đứa trẻ ngoan.

Quay về viện tử của mình, đặt muội muội xuống, Loan ngồi xổm xuống trước mặt em gái, kéo tay bé, đeo vào chiếc vòng bạc có lục lạc nhỏ.

Ô Ly ngoan ngoãn để hắn đeo vào, đeo xong nâng tay lúc lắc chuông nhỏ, lục lạc này không có tiếng à?

Loan: "Đây là thứ bảo vệ muội, chỉ khi muội gặp nguy hiểm lục lạc mới có tiếng, chỉ cần tiếng của lục lạc vang lên là ta sẽ biết ngay."

Hơn nữa linh bảo này không những có tác dụng phòng ngự cảnh báo, đeo ở trên người còn có thể nâng cao tốc độ tu luyện. Không sai, chính là món đồ vị tộc trưởng này tìm được trên người của liễu yêu vừa mới bị hắn diệt trừ, nhờ người gia công một chút, liền biến thành dáng vẻ này. Thật ra hình dáng lúc trước không như vậy, vốn chỉ là một cục đen thui xấu xí, tộc trưởng cảm thấy không xứng với muội muội nhà mình, một hai bắt người ta làm thành hình dạng màu bạc như bây giờ.

Ô Ly chỉ tưởng đây là món quà nhỏ huynh trưởng ra ngoài xong mang về cho bé, sau khi chơi đùa một hồi phát hiện quả nhiên không có tiếng chuông liền chuyển sự chú ý sang chỗ khác. Bé chống cằm, hai mắt to tròn nhìn huynh trưởng tuy biểu cảm rất lạnh nhạt nhưng ánh mắt rất dịu dàng nhà mình, hỏi: "Huynh trưởng, muội nghe nói sắp tổ chức lễ hội đèn lồng Mộng Trạch, muội muốn đi xem, có được không ạ~"

"Được." Sao Loan lại từ chối muội muội đáng yêu được chứ, đương nhiên không chút do dự đồng ý.

Mộng Trạch có đông đảo yêu quái, trong Tam Giới Cửu Châu cũng xem như sôi nổi có tiếng, đặc biệt là lễ hội đèn lồng, lễ hội đèn lồng ở Mộng Trạch và lễ hội đèn lồng của nhân tộc khác nhau, vì thú vị, cho nên vào lễ hội đèn lồng, không chỉ các yêu quái ở Mộng Trạch, mà ngay cả các tiên tướng tiên nữ trên Thiên Cung, thậm chí là một số linh tộc ma tộc quỷ tộc cũng sẽ len lén đến tham gia.

Ngày hội đèn lồng là cố định, mỗi năm mươi năm một lần, vì mỗi năm mươi năm trôi qua, Mộng Trạch sẽ có ba ngày không thấy ánh nắng mặt trời, trong ba đêm tối liên tục của ba ngày này sẽ là thời gian thả đèn tổ chức lễ hội đèn lồng.

Lễ hội đèn lồng của Mộng Trạch bắt nguồn sớm nhất từ đâu đã không có mấy ai biết nữa, rất nhiều yêu quái chỉ đại khái biết rằng, năm ấy Mộng Trạch là do các đại yêu viễn cổ dùng thân thể của mình để khai phá kiến tạo nên, hệt như Phụ Thần Bàn Cổ, thân thể của đại yêu viễn cổ đã hoá thành sông núi ao hồ trong Mộng Trạch, yêu khí của họ bao vây toàn bộ Mộng Trạch, trở thành một vùng trời đất khác nằm độc lập bên ngoài tam giới, để cho yêu tộc có chỗ cư trú và sinh sôi nảy nở.

Và trong ba ngày không thấy ánh nắng mặt trời của mỗi năm mươi năm ấy chính là lúc ý thức còn sót lại của những đại yêu đó quay về, cho nên các yêu tộc được hưởng ân trạch của người đi trước trong Mộng Trạch sẽ phải thả đèn, nhằm thể hiện lòng biết ơn.

Việc thả đèn này có rất nhiều điểm đặc biệt cần lưu ý. Thả đèn trên Tứ Thập Cửu Hà Xuyên, những chiếc đèn đó một số sẽ bay lên Thiên Cung Thiên Giới, đi vào Thiên Hà, một số sẽ thuận theo dòng sông chảy vào Minh Hà Địa Phủ, đi ngang qua Vong Xuyên tiến vào Miền Vô Cực.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!