Chương 203: (Vô Đề)

Sổ tay trùng sinh công lược [202]

Phần Chung Cẩn (Hạ)

Trans: Meounonna

Chung Cẩn cảm thấy, thế sự rất vô thường, một khắc trước nàng còn đang chạy trốn, một khắc sau đã bị người ta bắt về làm thê tử. Ba ngày trước nàng còn đang suy nghĩ làm sao để thích ứng với việc làm người nhà đi theo nam nhân đánh trận khắp nơi, ba ngày sau nàng đã trở thành phu nhân tướng quân cao môn quyền thế vàng bạc châu báu cài đầy đầu, trên người mặc gấm vóc lụa là.

Vị tướng quân Er đột ngột bị triệu về Vương Thành, đương nhiên Chung Cẩn cũng phải theo hắn quay về, vào ở một căn nhà rộng lớn tới đáng sợ và cũng trống trải tới đáng sợ.

Nhưng nàng không hề cô đơn, vì ngày đầu tiên khi nàng đến nhà, đã có đủ các loại mỹ nhân trẻ tuổi lần lượt được đưa vào trong phủ, nhanh chóng làm cho căn nhà vốn yên tĩnh trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Lúc trước Phủ Tướng Quân chưa từng có nữ nhân bước chân vào, sau khi Chung Cẩn vào ở, hệt như cho người khác một số tín hiệu sai lệch— Cuối cùng Đại tướng quân bắt đầu gần nữ sắc rồi, cho nên liền biến thành tình huống thế này.

Er không ở nhà, hắn đến Hoàng Cung rồi, một ngày một đêm vẫn chưa quay về, cho nên Chung Cẩn một mình thích ý ăn rất nhiều sơn hào hải vị, vui vẻ hưởng thụ tắm rửa trong bồn tắm siêu to rộng lớn, thoả thích độc chiếm chiếc giường to mềm mại ngủ đến mức trời đất u ám. Đến bây giờ, nàng một mình thoả mãn đối diện với mười mấy tiểu mỹ nhân.

Nói thật lòng, trên thực tế Chung Cẩn không hề bài xích cảm giác này chút nào, vì đám tiểu mỹ nhân trẻ trung này người nào người nấy đều miệng ngọt dáng đẹp, vây quanh nàng, giọng điệu nũng nịu nhẹ nhàng lấy lòng nàng, Chung Cẩn được hầu hạ đến mức thậm chí có hơi vui quên lối về, chỉ hy vọng Er trở về trễ hơn vài ngày, để nàng có thể hưởng thụ cuộc sống được đông đảo mỹ nhân vây quanh nhiều hơn.

Thật sự, nếu Chung Cẩn là một nam nhân, bây giờ chắc đã bị mê hoặc đến mức không phân biệt được nam bắc rồi. Chung Cẩn một linh tộc mấy chục tuổi, đám tiểu cô nương nhân tộc mười mấy tuổi này trong mắt nàng, cho dù tâm tư nhiều cách mấy, thì đó cũng là những bông hoa nhỏ, tụ họp với nhau cười nói vui vẻ, nhìn mà tâm tình cũng phấn khởi theo.

"Phu nhân, người xem hoa của Hàm Ôn này, cái này được hái ở trong hoa viên vào buổi sáng sớm hôm nay đó."

"Ồ ồ, đẹp lắm đẹp lắm, hoa này rất xứng với tiểu cô nương!"

"Phu nhân phu nhân~ Song Lăng thêu cho người một cái hà bao, người xem có thích hay không?"

"Thích thích, ài chà hoa văn này đẹp thật, tay em khéo quá!"

"Phu nhân, Lộ Vân giỏi việc pha trà nhất, người nếm thử hương bị này xem có vừa miệng không?"

"Đợi ta thử xem… Ồ, không tồi nhỉ~"

Bất kể những cô nương này trong lòng đang nghĩ gì, bề ngoài đều là nịnh nọt lấy lòng, đương nhiên Chung Cẩn cũng hưởng thụ hiện tại rồi nói sau.

Tướng quân Er mặt đen quay về nhà, liền phát hiện thê tử của mình trái ôm phải ấp, bên người vây quanh một đám nữ nhân líu ra líu rít.

Thoắt cái mặt hắn càng đen hơn, xụ mặt giơ tay chỉ vào người của những nữ nhân kia, "Đây là những thứ gì?"

Chung Cẩn ho một cái, thu tay đang ôm eo cô nương về, đứng đắn bảo: "Đây đều là cơ thiếp người khác tặng cho tướng quân, còn có hai người được đưa tới từ trong Vương Cung."

Er chau mày, sải bước lớn tiến lên phía trước, đẩy hai nữ nhân ngồi bên cạnh Chung Cẩn ra, bản thân ngồi xuống chỗ đó, tiện tay bưng chiếc ly Chung Cẩn từng uống ở trên bàn lên, uống một ngụm trà, sau đó suýt chút nữa nôn ra ngoài, nâng tay ném tách trà đi, "Đây là thứ đồ khó uống gì thế này!"

Chung Cẩn: "Bớt nóng nào, hay là chúng ta thưởng thức các mỹ nhân nhé? Vừa hay cũng làm quen một xíu, nào nào nào, Song Lăng."

Một cô nương mềm mại yểu điệu mặt mày đỏ hồng đi lên trước, dựa vào người Er, miệng nũng nịu gọi: "Thiếp Song Lăng, gặp qua tướng quân~"

Er không động đậy, ngay khi nàng ta sắp dựa vào trong ngực mình, hắn đột nhiên giơ tay bóp cổ nàng ta, sau đó một tay còn lại nhanh như cắt, khống chế một tay khác của cô nương.

Chỉ nghe thấy tiếng rặc rặc khẽ vang lên, cô nương đó thảm thiết kêu la, sau đó leng keng một tiếng, Chung Cẩn nhìn thấy một con dao găm bị cô nương kia giấu trong ống tay rơi xuống đất.

Cô nương lúc nãy còn dịu dàng ngoan ngoãn hung tợn la lớn: "Buông ta ra, tên tặc tử nhà ngươi! Hôm nay ta nhất định phải giết ngươi, báo thù cho Thư Quốc!"

Khoảng thời gian trước Thư Quốc đã bị diệt vong trong lúc tứ quốc đại chiến, chủ tướng của chiến dịch cuối cùng đó là Er, cho nên cô nương này đến để báo thù. Chung Cẩn vừa phản ứng lại, liền thấy một cô nương khác vốn đang im lặng đứng ở một bên cũng đột nhiên xông đến, trong tay loé lên tia sáng sắc lạnh chạy lên phía trước mặt Er.

Cô nương này cũng hét lớn: "Tên ác quỷ nhà ngươi, tội ác tày trời! Nạp mạng đi!"

Tuy các cô nương hô hào rất có khí thế, trông có vẻ từng luyện võ, nhưng sao Er có thể đặt các nàng ta vào trong mắt, hắn cười lạnh một tiếng, ngón tay dùng lực, chiếc cổ của cô nương đang xách trong tay bị hắn bẻ gãy. Sau đó ném người ra ngoài, nhẹ nhàng đập xuống dưới đất.

Lúc này, một con dao găm đã đâm tới trước mặt hắn, Er mặt không đổi sắc, nâng tay đẩy con dao đâm tới kia ra ngoài, sau đó thuận tay vặn một cái, cổ tay của cô nương đầy mặt thù hận bị bẻ ngược về sau, dùng chính dao găm trong tay nàng ta vạch một đường thật sâu vào cổ nàng ta. Máu tươi phun tung toé, vương vãi vào người của đám cô nương đang đờ đẫn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!