Chương 80: Ngoại truyện: Cuộc sống hằng ngày (1)

Giữa trưa, tiếng người dần dần vang lên ngoài điện.

Nguyễn Linh Huyên chậm rãi mở mắt ra, eo đau cánh tay đau, cố gắng chống người nhổm dậy, lại thấy nơi mình đang nằm là giường mỹ nhân đặt trong góc tẩm điện Đông Cung.

Cách đó không xa, bên cạnh giường cưới, cây cột bằng gỗ sẫm màu còn treo màn đỏ thêu long phượng bằng chỉ vàng, đậu phộng táo đỏ nhãn lăn lóc khắp mặt đất, thậm chí Nguyễn Linh Huyên còn lấy ra một mảnh vỏ nhãn đã nát bươm dưới mông.

Ý thức dần dần trở về, gò má Nguyễn Linh Huyên càng ngày càng đỏ.

Đêm qua lúc tối lửa tắt đèn, không ngờ sức phá hoại của trận so chiêu giữa hai người lại lớn cỡ này, chẳng trách khiến nàng mệt gần chết, thao thức đến khi trời sáng, thấy tay chân của mình không thu nhỏ lần nữa thì mệt mỏi đến nỗi mắt nhắm nghiền.

Tiếng sột soạt vang lên bên cạnh, nàng quay sang thì thấy Tiêu Văn Cảnh đang khom lưng dọn dẹp từng đống bừa bộn trên mặt đất.

Chàng… Nguyễn Linh Huyên vừa mở miệng nói có thể kêu cung nhân vào đây dọn dẹp nhưng nhìn tình trạng thê thảm trong tẩm điện, nàng cảm thấy thật sự không thích hợp để người khác tiến vào chứng kiến.

Nàng đấm sau eo, kéo áo ngoài rộng thùng thình không biết từ đâu khoác lên người mình, ỉu xìu xuống giường, tiến lên dọn dẹp với Tiêu Văn Cảnh.

"Nàng tỉnh dậy sớm vậy?"

Tiêu Văn Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt ẩn chứa ý cười, hoàn toàn không có dấu hiệu trở mặt vì đống hổ lốn trước mắt, cảm xúc ổn định đến nỗi không có một tia gợn sóng.

Ánh sáng bên ngoài đã xuyên qua cửa sổ, tiếng người mặc dù không đến nỗi ồn ào nhưng ai nấy cũng đều tràn đầy hào hứng, chắc chắn không thể gọi là vẫn còn sớm. Cho nên câu nói

"nàng tỉnh dậy sớm vậy" của Tiêu Văn Cảnh chắc hẳn là có ý trêu chọc nàng.

Nhưng cũng không thể trách Nguyễn Linh Huyên, dù sao thì vì chuyện kiếp trước nên nàng thật sự lo lắng khi thấy đêm đại hôn nào là sét đánh nào là trời mưa.

"Chàng chẳng gọi ta dậy…" Nguyễn Linh Huyên giận dỗi, tùy ý cầm một sợi dây thắt lưng vân cầm, giúp hắn dọn dẹp.

Nàng vừa cầm nó lên thì đường may của thắt lưng đã bị rạn, lớp vải bị rách từ chính giữa.

"Thế mà lại… Bị rách!"

Tiêu Văn Cảnh nhìn sang:

"Ta đã bảo sợi dây lưng này không chắc chắn, nàng còn dùng để trói ta…"

"Ai bảo chàng trói ta bằng tay chứ, tay của ta không to bằng tay chàng, tất nhiên phải dùng ngoại vật…" Nguyễn Linh Huyên giải thích.

Nhắc đến chuyện này, nàng đứng thẳng lưng hơn nhiều, lòng hiếu thắng chiếm ưu thế, tựa như loài mèo mặc dù là thú cưng nhưng sẽ không bao giờ để móng vuốt của mình phục tùng người khác, Nguyễn Linh Huyên cũng sẽ không để mình rơi vào thế yếu.

"Vậy thì sao nàng không dùng cái của nàng?"

Tiêu Văn Cảnh dời mắt nhìn xuống sợi dây cột lung tung trên eo nàng.

Thân thể Nguyễn Linh Huyên cân đối, mặc dù không phải là eo nhỏ điệu đà nhưng vòng eo cũng siết chặt, tựa như lương câu bảo mã, cơ bắp mượt mà, mạnh mẽ đầy sức sống.

"… Dùng xiêm y của ta chẳng phải là rất rộng à?"

Nguyễn Linh Huyên ôm ngực, không đủ tự tin.

Có lý. Tiêu Văn Cảnh chiều theo ý nàng.

Mặc dù có dây lưng hay không thì đối với hắn mà nói, chẳng qua là tăng thêm một bước mà thôi.

"Vậy thì bây giờ, cái này giải thích như thế nào?"

Đồ vật rơi trên mặt đất còn có thể nhặt lên dọn dẹp, còn quần áo bị xé rách thì không tiện giải thích. Đây chính là đồ đại hôn, Vân Phiến đã dặn dò đi dặn dò lại nàng phải giữ gìn thỏa đáng, còn phải cất vào kho, kể cả bộ lễ phục, mũ phượng và các loại trang sức dùng lúc trong buổi đại hôn của Thái tử.

Quy củ của Đông Cung nhiều quá!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!