Chương 8: Bạn bè: Công tử mà nàng thích

Nguyễn Linh Huyên lập tức cảnh giác: Chuyện gì?

"Ta nghe nói sư phụ của muội là do Mộc Vương gia mời đến cho muội." Tiêu Văn Cảnh kéo dây cung, dây cung phát ra tiếng vù vù, giống hệt não bộ đang ù đi của Nguyễn Linh Huyên.

"Ta muốn mời ông ấy dạy ta học võ."

Sư phụ dạy kỵ xạ của Nguyễn Linh Huyên là một tiên phong dưới trướng Mộc Vương gia, bởi vì chân bị thương trên chiến trường nên mới lui quân, được phái đi bảo vệ Đan Dương Quận chúa, hòn ngọc quý trên tay Vương gia.

Sau này, ông ấy mới trở thành sư phụ của Nguyễn Linh Huyên.

Hiện nay, Tiêu Văn Cảnh không tiện gióng trống khua chiêng tìm sư phụ tập võ, nếu có thể dùng sư phụ của Nguyễn Linh Huyên thì không còn gì tốt hơn.

Học võ phải đặt nền tảng từ nhỏ, hắn đã quay lại tuổi này thì nên mau chóng học tập mới được.

"Vì sao ta phải nhường sư phụ cho người?" Nguyễn Linh Huyên không hiểu được suy nghĩ của hắn.

Nói ra thì rất dài…

"Linh Huyên, ngươi biết tin gì chưa?! Hôm qua Tiết Quý về nhà đã bị cha của cậu ta đánh đến nỗi không xuống giường được!"

Hoàng sư phụ đang chỉ đạo mấy học sinh không kéo cung được mà vẫn rảnh rỗi nhòm ngó chung quanh. Tranh thủ dịp này, mấy tiểu cô nương đeo cung tên chạy đến đây, kéo Nguyễn Linh Huyên trò chuyện.

Sao các ngươi biết?

Nguyễn Linh Huyên bị thu hút sự chú ý một cách tự nhiên, bắt đầu tò mò chuyện Tiết Quý bị đánh.

"Ngươi quên rồi à? Nhà ta ở ngay bên cạnh Tiết gia, hôm qua lúc mặt trời xuống núi, sân bên cạnh vang lên tiếng kêu gào như chọc tiết lợn, khiến tiểu muội của ta sợ hãi bật khóc!"

Tiểu cô nương cột dải lụa màu vàng trên đầu vỗ ngực, trông như thể vẫn còn sợ hãi: Kêu thảm thiết lắm!

"Không sai không sai, ta cũng nghe thấy! Tiết Nhị kêu rất to!"

Vì sao lại thế? Nguyễn Linh Huyên thắc mắc.

Tại vì ngươi! Mấy tiểu cô nương đều nghiêm túc nhìn Nguyễn Linh Huyên.

Trái tim của Nguyễn Linh Huyên bỗng đập thình thịch, vô thức liếc nhìn Tiêu Văn Cảnh.

Nàng lại làm chuyện xấu nữa à?!

Sắc mặt của Tiêu Văn Cảnh không chút thay đổi, vẻ mặt dung ung như thể không quan tâm cho lắm, thậm chí còn tránh ra chỗ khác, hiển nhiên là không có hứng thú với cuộc trò chuyện của các nàng.

"Người hầu nhà ta đã hỏi thăm người gác cổng của Tiết gia, nói là Tiết Quý vừa về nhà thì nói với cha cậu ta rằng cậu ta không thi khoa cử nữa! Cậu ta muốn học toán!

Tiết gia đại ca mắc chứng động kinh, trời sinh không thể làm quan, Tiết gia đều hy vọng Tiết Nhị chịu khó phấn đấu, thi đậu Tiến sĩ trở về kia kìa!

"Tiểu cô nương kéo tay nàng liên tục than thở. Tiết Quý thật to gan lớn mất, dám nói những lời như vậy. Nguyễn Linh Huyên:"Hở…

"Tiểu cô nương mặc váy hồng gật đầu lia lịa, còn nói với Nguyễn Linh Huyên:"Tiết Nhị còn nói rằng, ngươi khen cậu ta tài giỏi, nói toán học không phải là thứ không đáng nhắc đến, rồi sẽ có người thấu hiểu và ủng hộ cậu ta!Nguyễn Linh Huyên:Ớ…"

Nguyễn Linh Huyên hoàn toàn sững sờ.

Nói thật, kiếp trước sau khi trở về Thịnh Kinh, nàng chưa bao giờ nghe thấy tin tức của Tiết Quý. Nhưng trời đất chứng giám, nàng thật sự chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dụ dỗ cậu ta đừng tham gia thi khoa cử.

Nói xong, tất cả mọi người đều im lặng.

Mặc dù còn nhỏ nhưng các nàng cũng đã đến tuổi hiểu chuyện, biết đối với gia tộc mà nói, khoa cử là chuyện quan trọng cỡ nào.

Nguyễn Linh Huyên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!