Tranh thủ lúc không ai chú ý, Tiêu Văn Cảnh kéo Nguyễn Linh Huyên đứng dậy, hai người tay nắm tay, vai kề vai, đi tản bộ vòng quanh doanh địa.
Cho dù là lúc náo nhiệt như thế này, doanh địa vẫn có người canh gác. Ngụy Đại soái thống trị quân đội nghiêm khắc, khiến người ta kính nể.
Nguyễn Linh Huyên uống chút rượu, tâm trạng lại vui lên, từ đầu đến cuối vẫn cười, Tiêu Văn Cảnh hỏi nàng: Nàng cười cái gì?
"Cười phản ứng của chàng."
Phản ứng? Tiêu Văn Cảnh chỉ vào mặt mình: Ta có phản ứng gì?
Nguyễn Linh Huyên buông tay hắn ra, đi sang một bên bước chân lên một tảng đá, so đo độ cao một chút rồi lại nhảy xuống, đổi sang một tảng đá khác, giậm chân thử rồi vẫy tay gọi Tiêu Văn Cảnh.
Tiêu Văn Cảnh không biết nàng đang loay hoay cái gì nhưng vẫn mỉm cười tiến lên.
Tảng đá là Nguyễn Linh Huyên chọn rất to, sau khi nàng đứng lên đó thì còn cao hơn hắn nửa cái đầu, vậy nên Tiêu Văn Cảnh phải hơi ngẩng mặt mới có thể nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Linh Huyên.
Nguyễn Linh Huyên đặt hai tay lên vai hắn, mỉm cười nhìn ánh mắt của hắn, sau đó bỗng cúi đầu xuống, ngắm ngay môi của hắn, hôn cái chụt một ngụm.
Tiêu Văn Cảnh thoáng chốc ngây ra như phỗng, dường như đến tận lúc này, men rượu mới lan đến gò má của hắn, chỉ thoáng chốc đã nhuộm đỏ khuôn mặt hắn, trông còn rực rỡ hơn cả mây ráng chiều.
Nguyễn Linh Huyên cười ôm bụng:
"Quả thật… Quả thật là phản ứng này."
…
"Doãn cô nương nói, vừa thấy điện hạ đã biết là đồng tử thân, chưa tiết nguyên dương*, hôn một cái chắc là sẽ đỏ cả mặt."
*Đồng tử thân: Ý nói vẫn còn trai tân.
Nguyên dương: lần xu*t t*nh đầu tiên sau khi qhtd.
Khóe mắt Tiêu Văn Cảnh hơi co giật: Doãn cô nương?
Ừa! Nguyễn Linh Huyên cười tủm tỉm gật đầu:
"Nàng ấy là người được Tiểu Tướng quân mời đến chữa thương cho ta, nàng ấy là cô nương ở Bắc địa, tính cách rất ngay thẳng!"
"Cho nên nàng lập tức thăm dò ta?"
Tiêu Văn Cảnh nhẹ nhàng chạm vào môi, bỗng nhiên ngước mắt lên, giữ chặt Nguyễn Linh Huyên vẫn đang cười:
"Nàng biết rồi đấy, ta không phải là người có thể chịu thiệt."
Nguyễn Linh Huyên ôi chao một tiếng, nhớ lại chuyện này, khi muốn chạy trốn thì đã quá trễ.
Gió thổi khắp vùng đất hoang dã, dưới màn trời đầy sao, hai người đều không cam lòng yếu thế. Cả hai thi đấu xem mặt hai càng đỏ hơn, bất tri bất giác đêm đã khuya.
Tiếng ca nhớ nhà truyền đến từ nơi lửa trại náo nhiệt, một người hát muôn người hòa giọng, dần dần cảm xúc gọi là nhớ nhà tràn ngập trong lòng mỗi người.
Mấy ngày nữa, họ sẽ bước chân lên đường về nhà.
…
Tuyết bao phủ khắp đất trời, đường trở về khó đi hơn rất nhiều. Nhưng sau khi đã trải qua rất nhiều chuyện, giờ đây Nguyễn Linh Huyên cũng bức thiết muốn về nhà.
Đêm trước Nguyên đán, thành Thịnh Kinh nghênh đón đại quân khải hoàn, cả nước đều hoan hô ăn mừng.
Đại Chu kiến quốc nhờ quân võ, một vị Trữ quân đa tài và mạnh mẽ sẽ càng khiến dân chúng tin phục, ủng hộ một cách chân thành. Dân chúng vây xem đứng đầy hai bên đường phố, chỉ để được ngắm nhìn phong thái của hắn một lần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!