Đêm nay, Nguyễn Linh Huyên cứ trằn trọc trăn trở.
Trong đầu nàng tràn ngập khuôn mặt mỉm cười đáng ghét của Tiêu Văn Cảnh. Càng nghĩ càng giận, nàng chỉ hận lúc này không thể trèo tường sang Chuyết viên, lôi Tiêu Văn Cảnh tỉnh dậy từ trong giấc ngủ mơ rồi bắt hắn đền bù một cơ hội cho mình.
Hắn hoàn toàn không biết rằng năm nay nàng không được đi xem cuộc đua thuyền rồng, không được gặp Ngụy Tiểu Tướng quân thì sau này nàng sẽ hối hận lâu biết nhường nào.
Chẳng qua, cho dù Tiêu Văn Cảnh biết thì có lẽ cũng sẽ không cảm thấy có lỗi với nàng.
Trải qua chuyện hôm nay, Nguyễn Linh Huyên xem như đã sáng mắt ra rồi, hiểu biết đôi chút về con người Tiêu Văn Cảnh.
Hắn rõ ràng chính là hạng người bình thường không có việc gì thì bàng quan đứng nhìn, một khi muốn đạp ngươi mấy phát thì sẽ chú ý ngươi một cách khác thường, thậm chí còn bắt chuyện với ngươi. Tựa như lúc ở thư viện, khi Tề phu tử đặt câu hỏi cho nàng, nếu hắn tốt bụng nhắc nhở đó là nội dung mà Tề phu tử còn chưa dạy thì nàng có thể đúng lý hợp tình nói mình không biết, chứ không phải ngơ ngác đứng đó, mặc cho phu tử lừa gạt mình.
Quá đáng hơn nữa là hắn còn thả mã hậu pháo*, khiến nàng cào tim cào phổi, tiếc đứt cả ruột.
*Ví với hành động không kịp thời, chẳng giúp được gì.
Thật đáng ghét!
Nhưng ngẫm lại thì cũng phải trách chính nàng, ai bảo trước kia nàng biểu hiện quá kém cỏi.
Chính vì Tề phu tử biết nàng ba ngày hai bữa không lên lớp nên chắc chắn sẽ không quen thuộc nội dung bài giảng, mới dám gây khó dễ cho nàng như vậy.
Mặc dù Tiêu Văn Cảnh là kẻ tiểu nhân nhưng dù sao mình cũng có lỗi, Nguyễn Linh Huyên tức giận vỗ lên má.
Thôi vậy, ngày mai tìm phu tử hứa hẹn một phen, sau này nàng sẽ nghiêm túc lên lớp học tập là được, chắc phu tử sẽ khoan hồng cho nàng thôi!
Sáng sớm hôm sau.
Nguyễn Linh Huyên mơ mơ màng màng dụi mắt ngồi dậy, Vân Phiến cầm một tấm khăn ướt lau mặt cho nàng.
"Đêm qua cô nương không ngủ ngon giấc à? Chẳng lẽ là nhớ ra hôm nay có môn cưỡi ngựa bắn cung nên phấn khởi quá?"
"Môn cưỡi ngựa bắn cung?" Nguyễn Linh Huyên chớp mắt, đã thấy một bộ y phục cưỡi ngựa màu đỏ nhũ bạc đặt trên bàn gỗ bên cạnh, đây là xiêm y mà lát nữa Vân Phiến sẽ thay cho nàng.
Lúc này, Nguyễn Linh Huyên mới chợt nhớ thư viện Đông Ly có dạy cưỡi ngựa bắn cung, hơn nữa còn là môn học mà nàng thích nhất, tiết học nào cũng sẽ không bỏ lỡ, vậy nên Vân Phiến không chờ nàng ra lệnh thì đã chuẩn bị đầy đủ đồ dùng đi học hôm nay của nàng.
"À… Ta mệt quá nên không nhớ ra." Trong ánh mắt vừa khó hiểu vừa quan tâm của Vân Phiến, Nguyễn Linh Huyên lại ngáp một cái.
Nàng mệt là thật, không nhớ cũng là thật. Chuyện này đã trôi qua mấy năm rồi, sao nàng có thể nhớ rõ rành rành từng chuyện đã xảy ra chứ.
Sau khi Nguyễn Linh Huyên rửa mặt chải đầu, đến nhà chính dùng bữa sáng với cha mẹ mình xong thì mới ngồi trên xe bò mà Ngưu Bát Nhị điều khiển đến thư viện.
Ngồi trên xe bò lắc lư, Nguyễn Linh Huyên vẫn đang tính toán tỉ mỉ kế hoạch sau này của mình.
Kế hoạch gần là đến chỗ thi đấu thuyền rồng xem Ngụy Tiểu Tướng quân, kế hoạch xa hơn là làm cách nào để thuận lợi trở về cùng phụ thân vốn được điều chức về Thịnh Kinh.
Nói cũng lạ, cha mẹ nàng ân ái như vậy mà kiếp trước, sau khi hết nhiệm kỳ, cha lại về Thịnh Kinh một mình chứ không dẫn theo hai mẹ con nàng, cũng dẫn đến sau này các nàng trở về mới phát hiện trong hậu viện nhị phòng có thêm Liễu di nương, bị đánh cho trở tay không kịp, càng rơi vào bị động.
Lần này, nàng nhất định phải nghĩ cách để cha dẫn các nàng cùng trở về mới được.
Nguyễn Linh Huyên chống má suy xét thật kỹ, đôi mắt chớp chớp, lại nhớ đến một chuyện quan trọng.
Kiếp trước, Tiêu Văn Cảnh cùng nàng cha trở về Thịnh Kinh, có lẽ lần này họ sẽ đi cùng đường với nhau.
…
Sạt sạt sạt…
Sáng sớm, người hầu trong thư viện đang quét dọn sân vườn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!