Mặc dù cách nói này nghe như đang gây sự nhưng Nguyễn Linh Huyên không thấy bất cứ dấu hiệu nào trên mặt Tiêu Văn Cảnh, đành phải cho rằng mình suy nghĩ nhiều.
Nàng đang định trả lời thì một giọng nói vang lên từ bên trên.
"Hôm nay Nguyễn Lục cô nương đến học đường, là có chuyện gì à?" Tề phu tử vuốt râu sơn dương, ngồi trên ghế đặt câu hỏi.
Tại gia tộc, Nguyễn Linh Huyên xếp hạng thứ sáu trong số các huynh đệ tỷ muội, đôi khi Nguyễn Tri huyện cũng sẽ vỗ đầu nàng gọi là
"Lục nha đầu bất hảo của nhà ta", cho nên Tề phu tử mới gọi nàng như vậy.
Phu tử vừa dứt lời, mấy tên tay sai ủng hộ Tiết Quý lập tức cười ầm lên, chỉ có mình Tiết Quý đanh mặt, hiếm khi không cười nhạo Nguyễn Linh Huyên khi thấy nàng bị phu tử mỉa mai.
Tề phu tử lại lần nữa hắng giọng, ra hiệu cho các học sinh bên dưới im lặng.
Trong tiếng cười nhạo, vẻ mặt Nguyễn Linh Huyên vẫn rất bình tĩnh, không tỏ vẻ khó chịu, rất giỏi chịu đựng.
Tề phu tử vuốt râu.
Đối với một học sinh không thích học tập như Nguyễn Linh Huyên, Tề phu tử cũng từng đau đầu một đoạn thời gian, thật sự không quản được nên mắt nhắm mắt mở cho qua, tránh cho tức giận quá mức làm tổn thương thân thể thì không có lời.
Ông ấy nghĩ rằng tiểu cô nương còn nhỏ chưa hiểu chuyện, chờ sau này lớn lên một chút thì có lẽ sẽ chín chắn thông suốt hơn, sẽ kiên nhẫn chịu học hành.
Chờ tiếng cười lắng xuống, Nguyễn Linh Huyên mới đứng dậy, quy củ hành lễ.
"Tề phu tử an hảo. Gần đến Đoan ngọ, sông Lâm Giang có hoạt động đua thuyền rồng, học sinh rất muốn đi xem nhưng mẫu thân nói rằng, chỉ khi nào học sinh đạt được hạng Giáp của phu tử thì mới được đi xem, vậy nên học sinh đến đây."
Tề phu tử: …
Đây thật sự là lý do mà ông ấy không thể ngờ tới.
Mặc dù không ngờ tới nhưng ông ấy vẫn hiểu được, bởi vì giải đua thuyền rồng của huyện Lâm An rất nổi tiếng, Đoan ngọ hằng năm sẽ thu hút các đội thuyền rồng của các thành trấn chung quanh đến đây tham gia thi đua.
Đội ngũ giành chiến thẳng chẳng những nhận được phần thưởng dồi dào mà còn có một tấm biển đại biểu cho vinh quang.
Thế nên cạnh tranh rất gay gắt, cũng rất đáng giá để thưởng thức, hằng năm đã xảy ra không ít chuyện chỉ để tranh giành vị trí xem đua thuyền đẹp nhất.
"Ta nghe nói giải đua thuyền rồng lần này, huyện Tân Khang bên cạnh chuẩn bị một con thuyền rồng vàng sơn màu vàng óng, dài khoảng hai trăm thước, rộng bảy thước*, chà… Cứ phải gọi là oai phong!"
*Một thước bằng 1/3 mét, 200 thước gần bằng 66,67m, 7 thước gần bằng 2,31m.
"Thế đã là gì! Con thuyền Bách Niên Trạng Nguyên của huyện Lâm An chúng ta cũng không phải dễ ăn, lần này chắc chắn vẫn sẽ giành quán quân!"
"Đúng rồi đúng rồi! Các ngươi có biết Ngụy gia quân cũng sẽ phái đội tham gia không? Chắc là thân tộc của Ngụy Đại soái dẫn đội đến đây, không biết có được ngắm phong thái của Ngụy gia quân hay không!"
Đối với chuyện ăn chơi, đám hài tử lúc nào cũng thích. Nguyễn Linh Huyên vừa khởi đầu, các hài tử khác lập tức thảo luận hăng say, phu tử hắng giọng cũng vô ích.
Đôi mắt Nguyễn Linh Huyên sáng rực, ngay cả Tiêu Văn Cảnh cũng có thể thấy rõ nàng thật sự rất muốn đi xem cuộc đua thuyền rồng.
Nhưng đua thuyền rồng thì có gì đặc biệt?
Đừng nói là Lâm An có, ngay cả Thịnh Kinh cũng có.
Thực ra ba năm sống ở huyện Lâm An, Nguyễn Linh Huyên cũng từng được xem đua thuyền rồng hai lần, nói là mới mẻ thì cũng chẳng mới mẻ gì cho cam, chẳng qua năm nay không giống mọi năm, bởi vì năm nay có Ngụy gia quân tham gia.
Nguyễn Linh Huyên trời sinh có thiện cảm đối với võ tướng.
Nhưng Nguyễn gia lại là gia tộc quan văn.
Kể từ khi tằng tổ phụ Nguyễn Bằng Khang trúng cử, thành công đưa hàn môn Nguyễn gia đặt nửa bước chân vào một giai cấp mới, cho đến tổ phụ Nguyễn Quân An tam giáp cập đệ, từ Hàn Lâm viện thăng chức thẳng đến Đại Học sĩ, vào Nội Các phò tá triều chính, toàn bộ Nguyễn gia nhanh chóng biến thành dòng dõi thư hương, tân quý của văn đàn, đồng thời cực kỳ coi trọng việc dạy dỗ con cái, muốn phục chế và kéo dài vinh quang của gia tộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!