Chương 48: “Muội thích ta.”

Mấy ngày sau.

Ngày hè ánh nắng chói chang, thiếu đi những cơn mưa dầm triền miên của mùa xuân.

Thế nhưng thời tiết thế này lại rất thích hợp để ra ngoài du ngoạn, Nguyễn Linh Huyên hẹn Ngụy Khiếu Vũ đi đến ngoại ô phía bắc cưỡi ngựa.

Trong thành Thịnh Kinh phố phường sầm uất, phòng ốc dày đặc, cũng không thích hợp cưỡi ngựa phi nhanh trên đường cho nên ngoại ô phía bắc đã trở thành địa điểm lựa chọn du chọn du ngoạn, tản bộ tốt nhất của các công tử tiểu thư trẻ tuổi trong ngày thường.

Nguyễn Linh Huyên và Ngụy Khiếu Vũ cưỡi ngựa ra khỏi thành, mới đi đến bãi cỏ ngoại ô phía bắc thì đã oan gia ngõ hẹp tình cờ gặp phải đám người Chương Nguyên Côn.

Đám công tử này đang luyện kỵ xạ, các bia ngắm làm bằng cỏ được cắm xuống đất tạo thành một vòng tròn, người cưỡi ngựa chạy nhanh một vòng quanh bia, bắn hết mười mũi tên trong tay, cuối cùng xem xem mũi tên của ai cắm trên bia ngắm nhiều nhất thì người đó chính là người chiến thắng.

Nguyễn Linh Huyên ghìm ngựa xem bọn họ thi đấu.

Nhìn thấy còn có người không bắn trúng tám trên mười bia, nàng thấy vô cùng vui vẻ, đôi mắt cười cong thành hình bán nguyệt.

"Đây không phải là Nguyễn Linh Huyên sao?"

"Hừ, cười híp cả mắt lại, có gì buồn cười đâu chứ!"

Nguyễn Linh Huyên ra hiệu Ngụy Khiếu Vũ cưỡi ngựa đuổi theo, bản thân nàng thì kẹp chặt bụng ngựa, thúc ngựa phóng lên: Đang bắn tên sao?

"Không nhìn thấy sao còn hỏi?"

Chương Nguyên Côn tức giận nói với nàng.

Mối thù một cú đấm kia hắn ta vẫn còn ghim trong lòng, khó có thể quên đi được.

"Đúng lúc ngứa tay, để ta bắn thử một chút xem?" Ngụy Khiếu Vũ nhìn mấy cái bia ngắm kia, ngứa ngáy tay chân muốn thể hiện.

Ta cũng muốn!

Nguyễn Linh Huyên không cam lòng tụt lại phía sau, nàng lập tức chìa tay ra với Chương Nguyên Côn, dường như không hề nhớ rõ cảnh tượng giương cung bạt kiếm giữa họ vào khoảng thời gian trước đây.

Chương Nguyên Côn dứt khoát im lặng không nói gì nhưng trong lòng hắn ta cũng tạm thời không biết dáng vẻ không quan tâm chuyện trước đây của Nguyễn Linh Huyên bây giờ là do nàng thật sự không so đo hay là nàng quá rộng lượng. Nhưng nếu bây giờ hắn ta nhắc đến sẽ có vẻ hắn ta bụng dạ hẹp hòi.

Hắn ta oán giận nói:

"Cũng đưa cung tiễn cho Nguyễn Linh Huyên."

"Được, không hổ là tôn nữ của Mộc Lão Vương gia, vậy chúng ta cùng nhau so tài xem sao." Ngụy Khiếu Vũ đeo chéo bao đựng tên ra sau lưng, lại thử độ co dãn của dây cung, sau khi kiểm tra xong xuôi thì vô cùng tự tin về trận so tài này.

Kỵ xạ khó ở chỗ người thi chẳng những phải có thuật cưỡi ngựa cao siêu mà còn phải có bản lĩnh bắn tên nhanh.

Nhắm chuẩn mục tiêu, kéo căng dây cung mỗi một bước nếu muốn thành thạo thì đều phải tập luyện trong thời gian dài, công thêm việc phải hoàn thành ở tốc độ cao khi cưỡi ngựa, độ khó không chỉ gấp đôi bình thường.

Một đám người đứng xếp hàng từ đầu đến cuối sát sàn sạt nhau, mỗi người có mười mũi tên, trên mũi tên còn dính thuốc màu khác màu để phân biệt.

Quan chỉ huy vừa ra lệnh, ngựa đã lập tức chạy đi.

Chẳng mấy chốc đã chạy xong một vòng, tên của tất cả mọi người đều đã bắn hết.

Trong việc kỵ, xạ, Nguyễn Linh Huyên cũng có tài năng trời phú nhất định, đôi mắt nàng tinh tường, khả năng phân biệt bia rất nhanh nhạy, kể cả khi bỏ dây cương cưỡi ngựa ở tốc độ cao cũng có thể nhanh chóng hoàn thành việc bắn tên, xác suất trúng bia là tám chín phần mười, coi như thành tích khá tốt.

Đương nhiên cũng có chênh lệch nhất định so với Ngụy Khiếu Vũ.

Sau khi chạy xong một vòng, mười mũi tên của Ngụy Tiểu Tướng quân đều bắn trúng tâm bia, không lệch một mũi nào.

Đây không phải là thành tích sử dụng cơ hội gian lận gì đó là có thể đạt được mà là trình độ thật sự của hắn ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!