Chương 47: Tấn công tâm lý

Dưới sự hòa giải của Ngũ Thành Binh Mã Ti, dĩ nhiên bọn họ không thể đánh nhau ẩu đả, mặc dù Chương Nguyên Côn bị đấm một cái nhưng đối phương lại là một cô nương, hắn ta cũng không thể nào đánh trả.

Mà kể cả hắn ta có đánh thì đừng nói huynh đệ bên cạnh không nhìn nổi, hắn ta còn sợ Tiêu Văn Cảnh và Ngụy Khiếu Vũ sẽ xé xác hắn ta ra mất.

Hắn ta chỉ có thể cam chịu nuốt con tức này vào trong lòng.

Ba người Nguyễn Linh Huyên bình an vô sự đi ra khỏi đây.

Bởi vì hai chữ Ta dám mà Tiểu Tướng quân buột miệng thốt ra, nụ cười vẫn luôn nở trên khuôn mặt Nguyễn Linh Huyên.

Nàng ung dung đi đằng trước, đang đi còn phải vòng trở lại mấy bước, cười một tiếng rồi nhẹ nhàng nói với Ngụy Khiếu Vũ:

"Tiểu Tướng quân, ngươi tốt quá!"

Ngụy Khiếu Vũ còn tưởng Nguyễn Linh Huyên đang khen hắn ta có tấm lòng ủng hộ lẽ phải, thế là hắn ta lập tức cười trả lời:

"Muội cũng rất tốt, một cô nương dám nghĩ dám làm như muội cũng không thể bị bọn họ vứt bỏ như giày rách được."

Hắn ta lên tiếng ủng hộ Nguyễn Linh Huyên cũng vì không đành lòng trơ mắt đứng nhìn một cô nương tốt như nàng bị người khác thóa mạ, chửi bới.

Tiêu Văn Cảnh đi theo sau bọn họ, không nhanh không chậm đi ra khỏi ngõ nhỏ, suốt quãng đường luôn im lặng không nói gì.

Nguyễn Linh Huyên liếc mắt nhìn Tiêu Văn Cảnh, sau đó lại quay sang hỏi Tiểu Tướng quân:

"Hôm khác chúng ta đến ngoại ô phía Tây cưỡi ngựa đi, ta biết một cánh rừng vô cùng yên tĩnh, bọn ta hay đến đó."

Ngụy Khiếu Vũ bị giam trong cung trong phủ nhiều ngày như vậy nên đã sớm cảm thấy buồn chán đến nỗi thấy bức bối trong người, vừa nghe thấy lời đề nghị của Nguyễn Linh Huyên, hắn ta liên tục gật đầu:

"Được thôi, đến lúc đó chúng ta so tài xem Đại Uyển Long Câu của muội hay là chiến mã Mạc Bắc của ta lợi hại hơn!"

"Tiêu Văn Cảnh, người có đi không?"

Nguyễn Linh Huyên sợ Tiên Văn Cảnh vẫn đang bận lòng suy nghĩ vì chuyện của Chương Nguyên Côn vừa nãy, nàng cố ý muốn dẫn hắn đi giải sầu một chút.

"Ta lại không đi được rồi."

Khóe môi Tiêu Văn Cảnh hơi nhếch lên, nở một nụ cười nhẹ khó có thể nhận ra nhưng cũng rất nhanh biết mất trên khuôn mặt hắn.

Hắn nhìn về phía Ngụy Khiếu Vũ, tỏ vẻ áy náy nói:

"Xin lỗi ngươi, vừa nãy ta chợt nhớ ra vẫn có vài chuyện phải quay về một chuyến để giải quyết, làm phiền ngươi đưa Linh Huyên về phủ."

"Người còn chuyện gì nữa?"

Nguyễn Linh Huyên nghe thấy vậy thì lập tức dừng bước.

Chẳng lẽ Tiêu Văn Cảnh muốn quay lại đánh nhau với đám Chương Nguyên Côn sao?

Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu thì nàng đã lập tức lắc đầu phủ nhận.

Tiêu Văn Cảnh cũng không phải một người động tý lại kêu đánh kêu giết, hắn là người nếu có thể động khẩu chắc chắn sẽ không động thủ.

"Không phải chuyện lớn gì cả."

Tiêu Văn Cảnh không muốn nói nhiều về chuyện này.

"Được, ta nhất định sẽ đưa Linh Huyên muội muội về Nguyễn phủ an toàn." Ngụy Khiếu Vũ vỗ ngực cam đoan:

"Nói được thì chắc chắn sẽ làm được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!