Nguyễn Linh Huyên hơi ngạc nhiên.
Không ngờ những lời đại nghịch bất đạo này lại được nói ra từ miệng một người luôn nghiêm chỉnh, giỏi kiềm chế như Tiêu Văn Cảnh.
Xưa nay, hậu cung của Đế vương vẫn luôn có vô số nữ nhân, không hề có ai có ý kiến gì về chuyện này.
Khó có thể biết được rốt cuộc nguyên nhân là do Đế vương đa tình hay là do sự đòi hỏi về mặt chính trị.
Tiêu Văn Cảnh đáp xong, cúi đầu xuống rồi lại nhìn Nguyễn Linh Huyên, nói:
"Nếu là ta thì ta chỉ cưới một người thôi, nếu như không thể có được tình yêu của nàng ấy thì cũng sẽ không để nàng ấy phải chịu ấm ức."
Nguyễn Linh Huyên kinh ngạc nhìn Tiêu Văn Cảnh.
Không hiểu sao, nàng bỗng cảm thấy nét mặt của Tiêu Văn Cảnh trở nên hiền hòa hơn.
Nếu như là hắn, cho dù cuối cùng cưới một người không yêu hắn, chắc là hắn cũng sẽ vẫn kính trọng thê tử của mình cho tới ngày bạc đầu.
Nguyễn Linh Huyên chợt nghĩ.
Nếu như bọn họ vẫn còn ở kiếp trước, liệu sau khi thành thân, quan hệ của bọn họ có càng ngày càng tốt hơn không?
Cá cắn câu rồi kìa.
Tiêu Văn Cảnh kịp thời nhấc cần câu lên, bên dưới sợi dây câu mảnh là một con cá đang ra sức quẫy đuôi.
Có hai con cá này, vậy là tối nay bọn họ đã có nguyên liệu để nấu cơm rồi.
Ban nãy, Tiêu Văn Cảnh dặn không cần Thang bá hỗ trợ nên lúc này, ông ấy cũng không chạy ra giúp, Tiêu Văn Cảnh tự tay xách thùng nước, dẫn nàng tới một gian bếp nhỏ.
Nguyễn Linh Huyên hoàn toàn không ngờ ban nãy Tiêu Văn Cảnh nói dẫn nàng đi làm cá nghĩa là hắn sẽ tự câu rồi tự dạy nàng luôn.
"... Người còn biết cả làm cá nữa ư?"
"Ta còn biết làm rất nhiều thứ khác nữa." Tiêu Văn Cảnh để thùng cá qua một bên:
"Muội muốn lần lượt xem hết không?"
Nguyễn Linh Huyên nửa tin nửa ngờ:
"Người cứ làm cá xong đi đã rồi hẵng nói tới cái khác!"
"Là muội làm cá chứ không phải là ta, dù sao ta cũng không phải là người thích Ngụy Khiếu Vũ."
Lại nữa rồi, nàng có cảm giác thỉnh thoảng Tiêu Văn Cảnh lại nói kháy mình.
Nguyễn Linh Huyên chưa bao giờ nghĩ đó chỉ là ảo giác của bản thân, lần này nàng lại càng thêm chắc chắn hắn thực sự rất lạ lùng.
Tiêu Văn Cảnh với tay lấy chiếc bàn chải cạo vảy cá treo trên tường xuống, đưa nó cho nàng rồi ra lệnh: Muội làm cá đi.
Phải giết cá à?
Nguyễn Linh Huyên nghẹn lời.
"Không giết thì muội định cho hắn ăn sống à?" Tiêu Văn Cảnh hỏi vặn lại.
Nhưng… Nguyễn Linh Huyên mở to mắt nhìn Tiêu Văn Cảnh:
"Ta chưa từng sát sinh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!