Chương 40: "Ta không quen người này."

Hắn ta thật sự không ngờ được rằng Tiêu Văn Cảnh bao che bên kia bỏ rơi bên này như thế.

"Hắn là biểu ca xa của ta nên tiểu cữu cữu của ta chưa quen hắn. Nhưng mà bọn ta là người thân thật!" Tất nhiên Nguyễn Linh Huyên sẽ không bỏ mặc Ngụy Khiếu Vũ. Nàng vội vàng kéo lấy hắn ta rồi khua tay múa chân nói với lão đầu.

Lão đầu cẩn thận quan sát mặt mày hai người bọn họ, thấy một người trắng nõn xinh đẹp, một người anh tuấn phi phàm, từ mắt đến mũi đều chẳng có gì giống nhau, chỉ có đôi mắt là trong sáng như nhau mà thôi.

"Tiểu cữu cữu! Có được không!" Nguyễn Linh Huyên buông cánh tay Ngụy Khiếu Vũ ra rồi xách váy chạy đến bên cạnh Tiêu Văn Cảnh, vừa kéo ống tay áo hắn vừa kề sát vào nói nhỏ:

"Mau cứu bọn ta với, bọn ta nghi ngờ lão đầu này cắt xén quân lương cho việc riêng nên mới muốn vào kiểm tra..."

Tiêu Văn Cảnh cúi đầu xuống.

Mùi hương ngọt ngào nồng nàn cứ quanh quẩn chóp mũi hắn.

Mùi hương rất khó để hình dung này rất giống hoa trộn với mùi kẹo, có điều hắn biết rõ đây là mùi trên người Nguyễn Linh Huyên.

"Muốn điều tra cái gì vậy?"

"Bao lương thực trong nhà kho."

Hai người chỉ nói có mấy câu nên Đoàn lão đầu cũng không để ý lắm.

Trái lại Ngụy Khiếu Vũ lại rất sốt ruột, chỉ là hắn ta cũng đâu thể học theo Nguyễn Linh Huyên chạy qua làm nũng với tiểu cữu cữu được đúng không?

Cũng không biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy Nguyễn Linh Huyên có nói rõ được phiền phức bọn họ gặp phải không nhỉ?

Đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt Tiêu Văn Cảnh đã có sẵn một nụ cười yếu ớt rồi. Hắn đi lên phía trước một bước rồi nói:

"Mong chưởng quỹ tha tội, bình thường đám hài tử nhà ta rất nghịch ngợm, có lẽ là nghe lén được tin ta nói với thuộc hạ về kho báu nên nhất thời tò mò đi làm phiền chứ không có ác ý gì đâu."

Nguyễn Linh Huyên tròn mắt nhìn.

Tiêu Văn Cảnh nhập vai thay giọng trưởng bối cũng nhanh quá rồi đó, hoàn toàn không nhìn ra chút gượng gạo nào.

Nói xong, hắn còn móc năm lượng bạc từ trong túi ra:

"Ta thay mặt nàng xin lỗi vì đã quấy rầy việc buôn bán của chưởng quỹ."

"Ngươi vừa nói kho báu gì cơ?"

Đoàn lão đầu hoàn toàn không thèm cúi đầu nhìn năm lượng bạc mà ngày thường nếu nhìn thấy chắc chắn ông ta sẽ sáng mắt, trái lại lại bị kho báu trong miệng Tiêu Văn Cảnh thu hút:

"Ý ngươi là kho báu đang nằm ở chỗ ta ư?"

Cũng có thể là vậy.

Tiêu Văn Cảnh nói mà mặt không thay đổi:

"Có một nhóm trộm cướp Sơn Nam giấu một món bảo vật hiếm thấy mà mình trộm được vào lương thực đang được vận chuyển đi nơi khác, có điều sau đó bọn chúng bị mất tung tích bảo vật, nghe nói là đã bị lẫn vào số lương thực chuyển đến Thịnh Kinh rồi."

"Có chuyện này nữa à?"

Đoàn lão đầu mừng húm, dáng vẻ hung hăng ban đầu biến đi đâu mất.

Tiêu Văn Cảnh nói tiếp:

"Nếu tìm được món bảo vật đó thì ta bằng lòng trả giá cao mua về."

Thật không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!