Trong cung yến tối nay, Nguyễn Linh Huyên không được ăn no, cũng chưa nói chuyện được nhiều với Ngụy Tiểu Tướng quân, cuối cùng còn đưa hết nửa túi kẹo cho Tiêu Văn Cảnh.
Nàng đúng là tiền mất tật mang.
Đến khi về nhà đi ngủ rồi mà nàng còn mơ thấy một bầy cá đuôi dài đuổi theo muốn mình ăn nữa.
Thật là cực kỳ đáng sợ!
Buổi chiều, Nguyễn Linh Huyên muốn thả lỏng tâm trạng nên đã cưỡi Tiểu Thạch Đầu tới phố Chu Tước mua kẹo.
Tiểu nhị quán bán kẹo rất ngạc nhiên khi thấy mới đó mà nàng lại đến bổ sung hàng rồi. Hắn ta cất lời chân thành khuyên nàng đừng nên ăn nhiều kẹo quá, sẽ bị hỏng răng đấy.
Nguyễn Linh Huyên gật đầu rồi quay lại nói với Tiểu Thạch Đầu:
"Ngươi nghe thấy chưa? Ngựa không được ăn nhiều kẹo! Sẽ bị hỏng răng đấy."
Tiểu Thạch Đầu hí một tiếng rồi thở phì phì lên người nàng.
Nó không phục chút nào.
Nguyễn Linh Huyên đang định quay lại dạy dỗ Tiểu Thạch Đầu thì chợt thấy nó vểnh cả hai tai lên, sau đó quay phắt đầu lại phía sau.
Một đám người đi ra khỏi con hẻm nhỏ.
Người đi đầu mặc chiếc áo cổ tròn màu xanh, viên ngọc phỉ thuý đeo giữa trán sáng bóng lên dưới ánh mặt trời, con bạch mã hắn đang cười nom rất khoẻ mạnh, mắt hắn nhìn thẳng trông vô cùng cao quý, cứ như thần tiên không dính bụi trần không quan tâm sự đời vậy.
Hí! Nguyễn Linh Huyên siết chặt dây cương đè đầu Tiểu Thạch Đầu xuống thấp.
May mà trước nay Tiểu Miên Hoa không nhạy bén bằng Tiểu Thạch Đầu, nếu không nàng đã bị phát hiện rồi.
"Lục điện hạ đi nhanh như vậy chắc chắn là đang xử lý chuyện lớn. Chúng ta không được làm phiền ngài ấy được. Hơn nữa ngươi quên là ngài ấy không cho ngươi ăn kẹo rồi à? Nếu ngài ấy nhìn thấy ta mua kẹo ở đây thì về lại nói chúng ta cho mà xem, đúng không Tiểu Thạch Đầu?"
Nguyễn Linh Huyên nghiêm túc kéo Tiểu Thạch Đầu về phía mình, cùng vạch rõ giới hạn với Tiêu Văn Cảnh.
Tiểu Thạch Đầu mở to mắt nhìn nàng hồi lâu như đang nghiêm túc suy nghĩ xem bên nào nặng bên nào nhẹ. Cuối cùng nó vẫn quyết định ngẩng cổ lên muốn thoát khỏi trói buộc của nàng để đi tìm Tiểu Miên Hoa.
Nguyễn Linh Huyên vội vàng níu nó lại rồi thở hồng hộc nói:
"Này! Sao ngươi quẫy mạnh vậy hả?! Ngươi thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu thế?!"
Phì... Bên cạnh có ai đó không nhịn được mà phì cười.
Sao lại có người thật sự nghiêm túc nói chuyện với một con ngựa thế này?
Nguyễn Linh Huyên quay đầu lại nhìn thì phát hiện ra có một người đội nón lá đang lén lén lút lút đứng cạnh hai cái sọt, cười đến nỗi bả vai run lên.
Ai đang cười đấy?
Xin lỗi. Thiếu niên kia đẩy cái nón lá lên cao để lộ hơn nửa khuôn mặt:
"Linh Huyên muội muội nói chuyện với ngựa thú vị quá nên ta không nhịn được cười."
Tiểu Tướng quân!
Suỵt... Ngụy Khiếu Vũ giơ ngón tay lên đặt bên miệng rồi lại đè thấp vành nón xuống: Đừng để lộ ra.
Nguyễn Linh Huyên cũng dắt ngựa đến bên hai cái sọt mà hắn ta đang nấp rồi hỏi nhỏ:
"Ngươi trốn ở đây làm gì vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!