Chương 38: Có phải hắn uống lộn thuốc không?

Nguyễn Linh Huyên cố gắng mím môi nhưng vẫn không thể kiềm chế được khóe môi cong lên. Có thể thấy được rằng giờ phút này tâm trạng của nàng đang rất tốt.

Tiểu Tướng quân rất giống những gì mà nàng tưởng tượng, một thiếu niên lang đẹp trai xán lạn.

Từ khi còn rất trẻ hắn ta đã bảo vệ đất nước rồi, là anh hùng trong lòng mọi người, cũng là người mà nàng ngưỡng mộ.

"Mới gọi thế thôi mà muội đã vui vậy rồi à?"

Tiêu Văn Cảnh liếc nhìn đôi môi đỏ mọng của nàng trong tích tắc rồi nhìn đi chỗ khác thờ ơ nói:

"Thế sao ta gọi muội là Ngụyễn Miên Miên muội lại không vui vậy?"

Đây là cách gọi hắn tự nghĩ ra, gộp chung cả họ và tên mụ của nàng lại. Hơn nữa cái tên Ngụyễn Miên Miên này nghe rất mềm, cũng rất dễ bắt nạt.

Cho nên mỗi lần nghe thấy là Nguyễn Linh Huyên lại xù lông. Nàng nhíu mày thúc ngựa đuổi theo hắn rồi vội vàng la lên:

"Ta nói rồi, không được gọi ta như vậy!"

Ngụyễn Miên Miên.

Tiêu Văn Cảnh lại càng muốn gọi.

Hình như chọc cho nàng không vui là chuyện mà bây giờ hắn muốn làm nhất.

Nguyễn Linh Huyên thở phì phì nói:

"Người mà gọi ta là Miên Miên nữa là ta gọi người là Đá Cứng đấy!"

Dù sao thì tên tự của hắn cũng nghe như là cục đá cứng mà.

Mí mắt Tiêu Văn Cảnh khẽ run lên một cái, có điều hắn còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Thạch Đầu mà Nguyễn Linh Huyên đang cưỡi đã hí lên một tiếng rồi lắc lắc đầu, không chịu tiến lên phía trước nữa.

Biết rõ ngựa của mình xấu tính nên Nguyễn Linh Huyên rất căng thẳng. Nàng vội vàng chỉ chỉ vào Tiêu Văn Cảnh rồi giải thích:

"Này, không phải ta nói ngươi đâu, ta nói người kia cơ!"

Câu vừa rồi nàng nói thì Tiểu Thạch Đầu nghe hiểu, đến câu nàng giải thích thì nó lại không hiểu. Tiểu Thạch Đầu phun ra một hơi thở nóng bừng, móng ngựa cào cào dưới đất mấy cái sau đó đứng đực ra một chỗ không nhúc nhích nữa, dáng vẻ bất động như tăng nhân ngồi thiền vậy.

Tiêu Văn Cảnh cưỡi Tiểu Miên Hoa khôn khéo nghe lời đã đi trước nàng một đoạn rồi. Giờ phút này hắn đang quay đầu lại nhìn nàng.

Khuôn mặt hắn dưới ánh mặt trời trông rất dịu dàng, đôi mắt phượng hơi nheo lại, cộng thêm đôi môi đang nhẹ nhàng cong lên kia nữa khiến dáng vẻ hắn trông rất ung dung và thản nhiên.

"Gặp lại ở cung yến nhé."

Nguyễn Linh Huyên bĩu môi nhìn hắn, nom vô cùng tức giận.

Nhưng nàng lại không thể không cúi đầu dỗ dành Tiểu Thạch Đầu đang hờn dỗi:

"Thạch Đầu ngoan, ta không nói ngươi thật mà. Mặc dù ngươi là Thạch Đầu nhưng ngươi tốt hơn cái tên Đá Cứng kia nhiều phải không? Ngươi là một con ngựa ngoan, không nên đặt mình vào vai người xấu mới phải..."

Nguyễn Linh Huyên cố ý lên giọng nhấn mạnh hai chữ người xấu kia về phía bóng lưng Tiêu Văn Cảnh.

Nhưng Tiêu Văn Cảnh đã xoay người về phía trước rồi nên chỉ giơ tay phải lên vẫy vẫy với nàng, sau đó không quay đầu lại mà đi thẳng vào thành.

Thậm chí hắn còn chẳng thèm chờ nàng.

Nguyễn Linh Huyên khó chịu vô cùng.

Có phải hôm nay Tiêu Văn Cảnh uống lộn thuốc gì không thế? Sao lại đối xử với nàng như vậy hả?!Tới gần chạng vạng tối, chim bay về tổ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!