Cây cỏ xanh mướt, mưa bụi mịt mù.
Tháng tư, tin tức Ngụy Đại soái dẫn theo con út vào kinh thành nổi lên như mưa bụi tiết thanh minh, trải rộng khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Thịnh Kinh.
Tiểu Tướng quân gần mười sáu tuổi đã có chiến công hiển hách luôn là nhân vật được bá tánh trong thành nhắc đến trong những buổi uống trà trò chuyện.
Những phu nhân thích làm mai đã bắt đầu đi lại khắp nơi, tìm hiểu về vẻ ngoài, tính cách và sở thích của Tiểu Tướng quân.
Nhưng vị Tiểu Tướng quân này sinh ra ở Thái An, lớn lên trong quân doanh, muốn có các tin tức tình báo đều không dễ dàng, mọi người chắp vá lung tung, cũng biết được vóc người thiếu niên rất cao, cốt cách cứng rắn, mày kiếm mắt sáng, vô cùng chính trực.
Hổ phụ sinh hổ tử, Ngụy Tiểu Tướng quân lớn lên trên lưng ngựa, khi mới còn mười mấy tuổi đã theo phụ thân huynh đệ xuất chinh giết địch, cũng không sợ hãi lùi bước, cực kỳ anh dũng, đến cả Hoàng đế cũng từng nghe đến, cho nên lúc này mới gọi Ngụy Đại soái dẫn đến cho mình xem.
"Mười sáu tuổi không lớn nhưng thật ra có thể quyết định chuyện hôn sự rồi."
Thấy nhiều những tay ăn chơi trong kinh thành, nay bỗng nhiên có một thiếu niên là Tiểu Tướng quân nổi danh lại có gia thế hiển hách, mọi người đều muốn lấy về lang quân cho cô nương nhà mình.
"Phải đó, nếu không phải đại cô nương nhà chúng ta đã đồng ý với công tử Bùi gia thì ta cũng muốn đi tranh thủ cho nàng ấy." Liễu phu nhân dùng khăn che miệng, cười nói.
Nguyễn Linh Chủy chỉ một lòng tập trung luyện thêu thùa, cũng không ngẩng đầu lên.
"Liễu biểu cô* đã thành hôn rồi mà ngày nào cũng chạy đến chỗ tổ mẫu nói xấu, rảnh rỗi thật." Nguyễn Linh Huyên bực bội chọc mạnh cây kim vào giá thêu.
*Trong tác phẩm gốc tác giả viết sai, ban đầu nhân vật này tên Liễu Ỷ Như/Liễu di (di: em gái của mẹ mặc dù là em họ của chồng/cha của nữ chính) nhưng đến chương này tự đổi thành Liễu biểu cô/Liễu Ỷ Như.
Xét từ đầu nên từ chương này team dịch vẫn sẽ giữ nguyên tên Liễu Ỷ Như và sửa sang thành Liễu biểu cô cho chuẩn.
Biết rõ Nguyễn Linh Chủy đã hứa hôn với người ta mà lời nói của nàng ta cứ như Nguyễn Linh Chủy có bản lĩnh đầy người nhưng không có chỗ dùng vậy.
Nhưng Trần Thái phu nhân lại trúng chiêu này của nàng ta, cảm thấy cháu mình thường xuyên suy nghĩ cho Nguyễn gia, là người hiểu chuyện, càng yêu thích nàng ta hơn.
Nguyễn Linh Chủy vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, để nàng không cần tức giận không đâu.
"Không sao cả, người ta là trưởng bối, muốn nói gì thì nói, chúng ta làm tốt chuyện của mình là được."
"Trưởng bối nào lại muốn cháu gái họ làm thiếp?"
Nguyễn Linh Huyên không muốn coi nàng ta như trưởng bối.
Trước đây Liễu Ỷ Như còn xấu xa muốn chen vào nhị phòng của các nàng.
Trần Thái phu nhân vừa cứng vừa mềm, vừa tận tình khuyên bảo vừa cầu xin Nguyễn nhị gia, vừa mạnh mẽ ngang ngược ép Đan Dương Quận chúa, thậm chí còn bày mưu tính kế cho Liễu Ỷ Như tiền trảm hậu tấu, tiếp cận Nguyễn nhị gia.
Cũng may binh đến tướng chặn, nước dâng lên, bọn họ canh phòng nghiêm ngặt, cuối cùng cũng không để cho Trần Thái phu nhân đưa Liễu Ỷ Như tiến vào như mong muốn.
Một năm qua đi, Liễu Ỷ Như cũng không còn trẻ nữa, rất hy vọng có nơi củng cố địa vị, nên chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào việc gả đi.
Đúng lúc này, tam gia của Tạ gia đã mất vợ nhiều năm lại bắt đầu có tâm tư tái giá, nàng ta thuyết phục Trần lão phu nhân tích cực đưa nàng ta tham gia các yến tiệc, lại làm bà mối giật dây bắc cầu, cuối cùng việc này kéo dài mất mấy tháng đã hoàn thành.
Mặc dù Tạ gia bị Thuận Thiên Đế liên tục chèn ép, đã không còn được như trước nhưng lạc đà gầy vẫn tốt hơn ngựa, gia thế này đối với Liễu Ỷ Như mà nói thì vẫn đủ để trèo cao.
Nàng ta cũng biết, Tạ gia đồng ý với nàng ta cũng vì nhìn vào quan hệ giữa nàng ta với Nguyễn gia.
Dù sao Nguyễn gia cũng có ba hàn lâm, được thánh thượng xem trọng, nắm quyền lực, tương lai không thể biết trước.
Cho nên nàng ta rảnh rỗi không có việc gì là lại đến Nguyễn gia, ở đây gần như cả ngày, nâng giá trị con người của bản thân lên để tránh bị người của Tạ gia xem thường.
"Còn có trưởng bối nhà ai giúp người ngoài đưa đồ cho cô nương chứ?" Nguyễn Linh Huyên nói với Nguyễn Linh Chủy:
"Thẻ đào lần trước bà ta đưa cho ta thật ra là Tạ Quan Linh tặng, thảo nào đột nhiên bà ta lại dùng vẻ mặt dịu dàng nhìn ta, hóa ra là dùng ta để đi tạo ân tình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!