Tiêu Văn Cảnh hơi nhăn trán, vẻ ngạc nhiên hiện ra trong mắt, ngoài ra còn có cả đôi phần khó tin.
Nỗi sợ hãi tột cùng trong lòng buộc Nguyễn Linh Huyên phải dập đầu thấp hết mức có thể, tay chân gần như kề sát đất, chỉ ngước đầu, nằm bên chân hắn với tư thế như mèo con. Tay nàng vẫn còn đặt trên chân hắn, dẫu cách vài lớp vải nhưng vẫn có thể cảm nhận được ngón tay nàng đang siết lại thật chặt.
Giống như một chú mèo con bị bỏ đói mấy ngày đang khều chân người ta để vòi vĩnh được ăn.
Thế mà thứ nàng muốn lại là…
Hà Thượng thư lặng lẽ đánh giá Lục Hoàng tử hãy còn ở tuổi thiếu niên tràn trề sức trẻ.
Thấy hắn chẳng những tỏ ra quái lạ mà bàn tay đặt bên hông hình như còn cầm chắc lưng quần như thể sợ nó sẽ rớt xuống. Chưa hết, tầm mắt của hắn đang hướng xuống, đặt vào giữa hai chân.
Không biết hắn đang nhìn cái gì, suy nghĩ gì…
Điện hạ?
Hà Thượng thư khẽ tằng hắng.
Có phải ông ấy tới không đúng lúc, bắt gặp chuyện riêng tư của thiếu niên này không nhỉ.
Nghe thấy có người gọi mình, Tiêu Văn Cảnh lại ngước mắt lên, nhìn cuốn sách Hà Thượng thư đang cầm trên tay một lát rồi khẽ hít sâu một hơi, cắn răng nói nhỏ:
"Vậy thì đa tạ Hà đại nhân đã nỡ bỏ thứ yêu thích…"
"Đừng như vậy, đừng như vậy."
Mặc dù đều là nam tử nhưng Tiêu Văn Cảnh vừa có thân phận cao quý, vừa là tiểu bối, Hà Thượng thư không tiện nói nhiều với hắn. Không còn cách nào khác, ông ấy đành lặng lẽ trả sách lên bàn lại, ho nhẹ rồi quay trở về chủ đề chính:
"Ta đã xem thứ điện hạ mang đến hôm qua rồi.
Thiên tai lần này giống hệt mười năm trước, tình hình ở bốn phủ đang rất nghiêm trọng, giảm tô thuế theo luật là điều tất yếu, có điều hiện tại việc chi tiêu của lục bộ đều vô cùng căng thẳng, nhất là Binh bộ mới vừa xin chế tạo binh khí mới.
Chuyện này liên quan đến an ninh quốc phòng, cũng không thể cắt giảm được...
"Tiêu Văn Cảnh ngay lập tức xốc lại tinh thần, thẳng thắn nói:"Ta hiểu rồi. Bốn bộ còn lại thì không nói, có thể cắt giảm ở Lễ bộ những thứ cần dùng cho buổi lễ, ở Công bộ những thứ cần cho tu sửa cung điện, ta cũng sẽ nói rõ tình hình với phụ hoàng.
"Hà Thượng thư đang có ý đó, ông ấy nói với vẻ vui mừng:"Điện hạ còn nhỏ mà đã nhận thức được sự quan trọng của chính sự, biết xem xét và đưa ra những quyết định kịp thời, ngài rất có tác phong của Thánh thượng ạ!"
Nguyễn Linh Huyên đã nằm đến mức chân tê rần cả lên, hông cũng cứng đờ vì mỏi, thế nên nàng chẳng còn tâm trạng nào để nghe họ thảo luận về mấy chuyện hễ nhắc đến thì y như rằng sẽ không có hồi kết này.
Nguyễn Linh Huyên không thể chịu nổi nữa, kéo ống quần Tiêu Văn Cảnh vài lần, môi trề ra như sắp lên tới tận trời.
Tiêu Văn Cảnh giả vờ nhặt bút lông để đẩy tay nàng ra khỏi chân mình.
Nguyễn Linh Huyên kêu vài tiếng ấm ức, không lâu sau lại đặt tay lên nữa.
Tiêu Văn Cảnh cũng tiếp tục hất tay nàng ra, ung dung thảo luận một vài chính sự với Hà Thượng thư rồi mới mượn cớ có việc riêng, mời ông ấy dời bước trước.
"Phải rồi, phải rồi, điện hạ cứ bận việc đi ạ."
Hà Thượng thư tỉnh rụi liếc xuống bàn. Màn trướng trước mặt đã che đậy khung cảnh phía dưới kín kẽ, có điều màn che dường như không gió mà bay, trông có gì đó khá lạ lùng.
Hà Thượng thư vừa đi thì Nguyễn Linh Huyên chịu hết nổi, nằm nhoài lên chân Tiêu Văn Cảnh rồi bò ra ngoài để hít thở không khí.
"Phù! Cuối cùng hai người cũng nói xong! Lúc nãy người cố tình đúng không!" Nguyễn Linh Huyên chỉ trích hắn.
Tiêu Văn Cảnh cụp mắt, hình ảnh nàng bò ra từ hai chân hắn thật sự rất gây lúng túng.
Nhất là khi khuôn mặt diễm lệ của thiếu nữ còn đỏ bừng, ngập tràn sự giận dữ vì phải nín thở lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!