Chương 30: “Ta, muốn!”

Nguyễn Linh Huyên không nhịn được nên vẫn đưa tay vuốt ve ngựa của Tiêu Văn Cảnh.

Tiểu Miên Hoa và Tiểu Thạch Đầu là món quà mà Mộc Vương gia tặng cho Nguyễn Linh Huyên nhân dịp sinh nhật mười ba tuổi. Nguyễn Linh Huyên mượn hoa hiến Phật nên đã tặng một con trong đó cho Tiêu Văn Cảnh làm quà sinh nhật mười bốn tuổi.

Hai con ngựa này, một con tính cách hiền hòa, thông tỏ tính người, chỉ đâu chạy đó; con còn lại cố chấp cứng đầu như tảng đá, phải vuốt ve dỗ dành mới chịu nghe lời, may mà Nguyễn Linh Huyên giỏi nhất là nịnh nọt nên mới có thể khống chế nó.

Một năm nay Nguyễn Linh Huyên và Tiêu Văn Cảnh mỗi người một nơi nên Tiểu Miên Hoa và Tiểu Thạch Đầu cũng không gặp mặt. Giờ phút này, hai con ngựa lâu ngày ngày gặp lại nên Tiểu Miên Hoa cũng cọ đầu lên, Tiểu Thạch Đầu dù không nhúc nhích nhưng tần suất cái đuôi lặng lẽ quẫy lên cũng không ít.

Hai người cưỡi lên ngựa rồi đi vào sâu trong rừng kiểm tra.

"Lần trước người gửi thư nói muốn tìm ra manh mối về Thẩm Hầu gia, rốt cuộc là chuyện gì?"

Thỉnh thoảng Tiêu Văn Cảnh sẽ viết thư về, nhưng mà người hắn vốn nhạt nhẽo nên thư của hắn cũng thế, phần lớn là nhờ Nguyễn Linh Huyên hỗ trợ.

Tiêu Văn Cảnh: "Phó tướng Chu Bình rất được ngoại tổ phụ ta tín nhiệm. Lúc đó, đoàn quân tinh nhuệ của Thẩm gia đều bị tiêu diệt, chỉ duy nhất không tìm thấy tung tích của người này.

Có người nói hắn đào ngũ, nhưng theo như ta tra được thì trước khi quân Thẩm gia tiến đến Bắc Mạc thì Chu Bình đã nhận lệnh của ngoại tổ phụ là tới thành lân cận để thu thập lương thực.Thu thập lương thực?"

Nguyễn Linh Huyên khó hiểu.

Ngay cả người ngoài như nàng cũng biết, khi quân lính ra quân thì lương thực phải được ưu tiên hàng đầu.

Trong những lần chiến sự của Đại Chu, Hộ bộ sẽ phối hợp cung cấp lương thực từ trước, sau đó mới điều động quân đội và tướng lĩnh ra tiền tuyến sau khi mọi việc đã sẵn sàng.

Nhưng sao đến lúc chiến tranh bắt đầu rồi còn yêu cầu phó tướng đi xoay xở lương thực.

"Vậy nên người mới muốn nhờ ta hỏi phụ thân về hồ sơ Hộ bộ." Nguyễn Linh Huyên hiểu ra:

"Nhưng mà Hộ bộ cần chuẩn bị sáu trăm khẩu phần lương thực cần thiết, trên còn có Hộ bộ Thượng thư, bao gồm tả hữu thị lang phải ký tên phê duyệt…" Nên không thể lầm được.

Hộ bộ Thượng thư Hà đại nhân quản lý ngân khố của Đại Chu, cũng là quan thanh liêm được cả triều công nhận.

Ông là người có công lớn nhất đưa Đại Chu từ một đất nước nghèo nàn ngày càng trở nên thịnh vượng.

Vì thế Nguyễn Linh Huyên vẫn khá tin tưởng Thượng thư.

"Vậy nên ta mới muốn tìm tới phó tướng đó để xem rốt cuộc toàn quân Thẩm gia bị tiêu diệt là vì nguyên nhân gì, lần này ta muốn điều tra rõ ràng."

Sự suy tàn của Thẩm gia ở kiếp trước chính là do trận chiến này làm mất đi sự tin tưởng của Hoàng đế. Con cháu trong nhà về sau cũng không chịu thua, ỷ vào quyền lực của Hoàng hậu và Quý phi làm xằng làm bậy trong kinh làm phai nhạt ân sủng của Hoàng đế, dẫn tới có kết cục thê thảm.

Một tiếng kêu chói tai phát ra từ tán cây và bắn thẳng lên trời.

Có người bắn tên kêu.

Nguyễn Linh Huyên và Tiêu Văn Cảnh không trì hoãn thêm nữa mà phi thẳng tới.

Tiêu Văn Cảnh dẫn theo những tay lão luyện trong Cẩm Y vệ nên đối phó với đám lưu manh vô sỉ này không quá khó khăn, đến lúc bọn họ đến thì đã trói được mấy nam nhân rồi, mỗi kẻ một hình dạng.

Trong đó còn một tên đang không ngừng rên rỉ oan ức.

"Chúng ta chỉ là người môi giới thôi, nhưng là văn tự thu tiền… Cũng mất rồi. Đều là do tên Trần A Cẩu kia hết, để đám kia cướp mấy tiểu cô nương, giờ thì chúng ta mất cả người lẫn của đến nơi rồi… Đại nhân, ngài đừng nghe lời một phía từ các nàng!"

Có chuyện gì vậy?

Tiêu Văn Cảnh hỏi.

Một Cẩm Y vệ tiến lên giải thích.

"Bọn chúng nói những cô nương này mua được từ nơi đàng hoàng, không phải lừa bán."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!