Chương 29: “... Muội chỉ lớn lên thôi.”

Đầu xuân, năm Thuận Thiên thứ hai mươi sáu.

Những con ngựa chạy ra khỏi rừng cây sâu thẳm kèm theo tiếng vó ngựa ầm ầm.

Dẫn đầu là thiếu nữ mặc bộ đồ đỏ rực cưỡi trên lưng một con tuấn mã màu đen phi qua như gió. Cánh tay cầm dây cương thả lỏng tự nhiên, vòng eo hơi cong, nửa mông ngồi trên yên tạo thành đường cong đẹp đẽ, giữa rừng cây xanh ngát như vậy đúng là như một mồi lửa chói mắt.

Giữa những lời khen ngợi, thiếu nữ áo đỏ dẫn đầu thẳng tới vạch đích.

Tất cả người xem đều vỗ tay.

"Lục cô nương không hổ là con gái của Đan Dương Quận Chúa, tư thế oai hùng bậc này thật sự là không thua đấng mày râu!"

Nguyễn Linh Huyên dùng chân vỗ nhẹ lên bụng ngựa, đổi hướng rồi chắp tay với những người ủng hộ nàng, đồng thời nở nụ cười tủm tỉm: Quá khen rồi!

Nét trẻ con trên gương mặt thiếu nữ phai bớt, vẻ ngoài xinh đẹp dần hiện ra, thân hình dần nảy nở, ngay cả những người bạn cùng chơi cùng lớn lên cũng nhận rõ sự thay đổi của nàng.

Tựa như nụ hoa bị mưa xuân làm mọng nước, đài hoa xanh biếc không còn ôm được những cánh hoa lộng lẫy bên trong nữa mà chực nở rộ bất cứ lúc nào.

Thiếu nữ đứng thẳng, thân hình lên xuống theo nhịp ngựa đen phi nước kiệu, dây buộc tóc màu đỏ cùng mái tóc đen tung bay, thu hút bao sự chú ý.

Người ta nói, Nguyễn gia Lục cô nương sáng chói như mặt trời mọc, lời nói này hoàn toàn là sự thật.

"Linh Huyên, Đan Dương Quận Chúa dạy ngươi kỹ năng cưỡi ngựa giỏi như vậy, chắc là khả năng bắn cung của ngươi cũng tốt lắm phải không?"

Tiêu Yến Thư nhìn bạn tốt của mình với ánh mắt ghen tị.

Kỹ năng cưỡi ngựa của nàng ấy chỉ ở mức trung bình chứ chưa nói đến bắn cung.

Hồi đầu năm, Thuận Thiên Đế đã quyết định tổ chức lễ hội săn bắn vào mùa thu. Chưa cần nghĩ tới đã biết lúc ấy cạnh tranh rất kịch liệt, với trình độ của nàng ấy thì chỉ sợ ngay cả cái đuôi thú cũng không sờ được nữa là.

Nguyễn Linh Huyên phẩy tay, nói với vẻ tiếc nuối:

"Thôi đừng nói nữa. Tuy ta bắn khá chuẩn nhưng không thể kéo cây cung nặng và mũi tên lại không đủ xa."

Sức mạnh là thứ mà cả hai đời nàng đều không có được, thật đáng tiếc.

"Đáng tiếc, ta không có thiên phú này rồi." Nguyễn Linh Huyên nhìn cánh tay mình, trong lòng có chút u sầu.

"Cô nương thân là con gái, không cần phải mạnh mẽ như vậy. Hà tất phải so bì với nam nhi, chẳng lẽ cô nương muốn làm nam nhi sao?" Tạ Quan Linh cười nói với nàng.

Nguyễn Linh Huyên quay đầu nhìn hắn ta, phản biện:

"Cho dù ta có mạnh mẽ hơn thì cũng là mạnh hơn những nữ nhi khác! Tại sao lại chỉ có thể nam tử mới mạnh hơn?"

Tạ Quan Linh đã học cùng nàng ở Văn Hoa điện nhiều năm nên cũng hiểu tính nàng bảy tám phần, nghe thế thì vội vàng xin lỗi:

"Là ta nói sai rồi, Linh Huyên muội muội chớ trách."

Nguyễn Linh Huyên hừ một cái với hắn ta.

"Linh Huyên, ta nghe nói Đại tỷ tỷ của ngươi đã được mai mối với đích tôn của Bùi thị ở quận Hà Đông. Công tử ấy là một người tài hoa phong nhã hơn người, cực kỳ khiêm tốn lễ độ, kiến thức uyên bác, sẽ là hạt giống cho ba vị trí đầu của kỳ thi mùa xuân năm sau đấy."

Tiêu Yến Thư sợ bọn họ cãi nhau đành vội đổi chủ đề.

Nữ quyến nhà nào ở kinh đô khi nghe nói về mối hôn sự tuyệt vời này thì đều hết sức ghen tị.

Nguyễn Linh Hiên mỉm cười gật đầu:

"Đúng là có chuyện như thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!