Chỉ mới quay lại Thịnh Kinh hai ba ngày thôi mà thanh danh của Lục cô nương Nguyễn gia đã đồn xa.
Đầu tiên là vào cung làm thư đồng cho Thất Công chúa, sau lại dám giúp Lục Hoàng tử chống lại Đại Hoàng tử.
Không ít người cho rằng Nguyễn Lục cô nương có lẽ cũng xui xẻo như những người trước đây thân cận với Lục Hoàng tử, nhưng đã mười ngày rưỡi trôi qua, nàng vẫn bám đuôi theo mẫu thân chạy nhảy khắp nơi.
Đan Dương Quận Chúa là nữ nhi duy nhất của Mộc Vương phủ nên khi vừa hồi kinh đã nhận được rất nhiều thư mời. Những gia tộc quyền quý đều thích tổ chức tiệc xuân vào mùa xuân để gắn kết tình cảm, đồng thời còn có thể khoe được của cải, tạo nền tảng vững chắc cho gia tộc.
Nhân cơ hội đó, Nguyễn Linh Huyên đã thấy không ít sự đời. Đến khi tiến cung đi học nàng nhất định sẽ dốc bầu tâm sự với Thất Công chúa.
Công chúa cao quý ngọc ngà được nuôi dưỡng ở thâm cung, không giống các Hoàng tử bình thường có thể xuất cung ra phố phường tự do đi lại nên nàng ấy rất tò mò những chuyện ngoài cung.
Mỗi lần đến giờ nghỉ giải lao, Tống Giảng quan xuống dưới uống trà, Tiêu Yến Thư sẽ ngồi tỉ tê với Nguyễn Linh Huyên, nghe nàng kể những chuyện mới mẻ ở ngoài kia.
"Nói như thế thì Ngụy Tiểu công tử đã theo Ngụy Đại soái tiến về tiền tuyến phía Bắc rồi, lợi hại quá đi mất!"
Nguyễn Linh Huyên mặc một chiếc áo khoác mùa đông, cổ và tay áo có một bọc lông thỏ mềm mại màu trắng, trong tay cầm một chiếc đèn đốt tay hoa sen, mặt đỏ bừng vì phấn khích, đôi mắt sáng ngời:
"Đúng thế! Năm nay hắn mới chỉ tám tuổi, thế mà đã có thể cưỡi ngựa kéo cung, rong ruổi trên sa trường, tương lai chắc chắn sẽ nhất chiến thành danh…"
"Ngụy Đại soái quả là tài tình, phụ hoàng ta thường xuyên khen ngợi ông ấy, con của ông ấy chắc chắn cũng là nhân trung long phượng*!"
*Nhân trung long phượng:
Ý chỉ người tài, xuất chúng giữa những người bình thường.
Nguyễn Linh Huyên gật đầu.
Nàng vẫn nhớ, kiếp trước Ngụy Tiểu Tướng quân theo cha hồi kinh lĩnh thưởng, nàng đã ngồi trên tửu lâu phía xa quan sát hắn ta. Hắn ta cưỡi trên lưng một con ngựa trắng chiếu rực sáng màn đêm, mặc áo giáp bạc và cây thương màu đỏ, hừng hực khí khái anh hùng.
Hai người đang trò chuyện vui vẻ thì có một thiếu nữ đi ngang qua họ với cuốn sách trên tay, phong thái tao nhã và cử chỉ vượt xa tuổi tác.
Đó là Hà Tố Tri, nữ nhi của Hà Thượng thư, tương lai là đại tài nữ của Thịnh Kinh.
Ánh mắt của Nguyễn Linh Huyên không khỏi nhìn theo ống tay áo đung đưa của nàng ta, chất liệu tuy dày nhưng bề mặt lại mịn màng, tỏa ra ánh sáng lung linh, khi mặc lên người nhìn rất nhẹ nhàng, vừa nhìn đã biết là không hề rẻ.
"Quả là xinh đẹp tài năng."
Tiêu Yến Thư không hề thấy lạ:
"Hà Thượng thư tiếp quản Lại bộ, là một người lương thiện, nhưng ngược lại Hà Tố Tri thì luôn mặc những thứ đồ và quần áo mới nhất, bắt mắt nhất. Đó là bởi vì cữu cữu của nàng ta là thương nhân nổi tiếng trong hoàng gia nên nhà rất giàu có!"
Nguyễn Linh Huyên đã biết nhà ngoại của nàng ta là một trong ba thương nhân nổi danh nhất của triều đình, do đó của cải cũng không hề ít.
Chính nhờ tài năng, ngoại hình và gia thế nên Hà Tố Tri đã được Hoàng hậu chọn làm thư đồng của Nhị Công chúa.
Có người suy đoán, rất có thể Hoàng hậu đã chọn cô nương này để trở thành Thái tử phi cho Đại Hoàng tử.
Nguyễn Linh Huyên gật đầu, ánh mắt liếc về phía Tiêu Văn Cảnh đang ngồi đọc sách, nhìn hắn chằm chằm và lắc đầu.
Chẳng trách hắn thích Hà Tô Chi nhưng lại không hề ra tay, cuối cùng chỉ có thể cưới người mình không thích.
Ánh mắt Tiêu Văn Cảnh rời khỏi trang sách, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của Nguyễn Linh Huyên ẩn trong chiếc khăn lông tơ, vừa rồi nàng nhắm mắt lắc đầu, không biết đang nghĩ gì.
Lục điện hạ có biếtNước lấy dân làm gốc
"mà Tống phu tử vừa nói có nghĩa là gì không?"
Đây là câu cuối cùng mà Tống Giảng quan đã nói khi kết thúc buổi học, nhưng ông không phân tích mà để học trò tự suy nghĩ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!