Chương 27: Vẫn sẽ giống như kiếp trước - Thành thân

Người này có vẻ ngoài vừa nhã nhặn vừa tuấn tú, học thức xuất sắc, gia thế lại không hề tầm thường.

Hơn nữa, hắn ta còn xuất thân từ Tạ Thị ở Trần quận, là mẫu tộc của Hoàng Thái hậu đương triều.

Lúc đầu Đan Dương Quận chúa cũng hết mực vừa ý hắn ta. Nếu Nguyễn Linh Huyên không phát hiện ra hắn ta ngấm ngầm xem thường mình đến vậy thì mối hôn sự này gần như đã được định đoạt rồi, hoàn toàn không tới lượt Thái tử Tiêu Văn Cảnh đâu.

Khi nhìn thấy Nguyễn Linh Huyên, Tiêu Tông Vĩ đã cười khẩy một tiếng.

Ngược lại, Tạ Quan Linh đã nhấc chân lên để bay thẳng về phía Nguyễn Linh Huyên.

"Nguyễn Lục cô nương, đã lâu không gặp."

Nguyễn Linh Huyên cảm thấy khó hiểu.

Tạ Quan Linh mỉm cười với nàng rồi rời đi với dáng vẻ thần bí.

Tiêu Yến Thư không kìm lòng được nên đã lên tiếng:

"Tạ Quan Linh đã nói với người khác mấy lần rằng ngươi rất xinh đẹp, ta đoán là hắn ta có ý đồ xấu đấy! Ngươi nên cẩn thận đề phòng một chút đi..."

...

Nói vậy nghĩa là: Cho dù lúc đầu hắn ta rất chán ghét Nguyễn Linh Huyên nhưng vẫn đồng ý thành thân, tất cả chỉ vì ngoại hình đẹp đẽ của nàng thôi sao?

Đồ nông cạn!

Nguyễn Linh Huyên tức giận đến mức khẽ đập vào cái bàn dài. Khóe mắt của nàng lại vô tình nhìn thoáng qua Tiêu Văn Cảnh – người đang ngồi cách mình mấy cái bàn.

Hắn đang cầm cuốn sách, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Khuôn mặt vẫn chưa lộ rõ đường nét sắc sảo trông như một tiên đồng được bồi đắp từ ngọc ngà và tuyết trắng, thu hút sự chú ý của người khác.

Điện hạ? Sau khi cất sách ngay ngắn, Cẩn Ngôn không khỏi nhắc nhở để hắn tỉnh táo trở lại:

"Tạ công tử có gì bất thường sao?"

Từ lúc Tạ Quan Linh đi tới chỗ Nguyễn Lục tiểu thư, điện hạ nhà mình vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người ta một cách chuyên chú đến vậy. Hắn khiến người khác nghĩ là: Có phải trên mặt Tạ công tử này có in chữ gì đó hay không.

Tiêu Văn Cảnh lập tức cụp mắt xuống để nhìn vào cuốn sách trong tay: Không có.

Việc đi học trong cung cũng chẳng khác mấy so với việc học hành ở huyện Lâm An. Chỉ có điều, Đại nho sẽ không quan tâm đến những người còn nhỏ tuổi như các nàng. Tất cả những gì Đại nho dạy bảo và đàm đạo đều dành cho các Hoàng tử lớn tuổi hơn.

Về phần các nàng, nếu có thể nghe được thì nghe, còn nếu không nghe hiểu thì đa số bọn họ sẽ chọn cách luyện tập thư pháp theo các đường nét màu đỏ ở cạnh đó.

Trong học đường này, Tống Giảng quan đang nói về việc trị quốc. Đây là bài học mà các học trò ở Thái học không thể nào tiếp cận được, vì nó chỉ được thiết kế đặc biệt cho các vị Hoàng tử thôi.

Tống Giảng quan bàn đến việc Kiến Vũ Đế nam chinh bắc chiến, tiêu hao cực lớn, thuở đầu mới lập quốc nên quốc khố trống rỗng, như trứng chọi đá, phải trải qua mấy năm ròng để sửa sang và khôi phục nguyên khí mới có thể tích lũy được vốn liếng như hiện tại.

Tuy nhiên, tà tâm của Bắc Lỗ không hề biến mất. Bọn chúng không ngừng xâm chiếm biên giới, thiêu đốt, giết chóc và cướp bóc. Chẳng có chuyện ác nào mà chúng không làm cả. Đại Chu đã xuất chinh mấy lần nhưng đều không thể tiêu diệt hoàn toàn chủ lực của bọn chúng.

Phe chủ chiến cùng với phe chủ hòa chia thành hai phái trong triều đình, thường xuyên tranh cãi gay gắt.

Tiêu Tông Vĩ là người đầu tiên đứng dậy, nói với vẻ mặt lạnh lùng:

"Chiến tranh sẽ gây ra tổn thất rất lớn. Thuế má với lao dịch sẽ tăng thêm gánh nặng cho dân chúng, vậy nên học trò cho rằng chúng ta phải chủ trương hòa bình."

Nguyễn Linh Huyên khá kinh ngạc.

Một Đại Hoàng tử suốt ngày làm chuyện xấu với vẻ mặt cau có như hắn ta mà lại có một ngày có thể lo nghĩ cho bách tính ư!

Tống Giảng quan hỏi lại:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!