Chương 21: Nhượng bộ: Tuy rằng hắn không thích nhưng vẫn nhượng bộ

Vân Phiến được Cẩn Ngôn tìm đến để đánh thức Nguyễn Linh Huyên.

"Cô nương, người không thể ngủ bên ngoài, sẽ bị ốm đó!"

Nguyễn Linh Huyên dụi mắt tỉnh dậy, phát hiện người mình được bao phủ bởi một chiếc áo choàng nặng trịch, không khỏi lẩm bẩm: Chẳng trách…

"Chẳng trách gì cơ ạ?"

Vân Phiến giúp Nguyễn Linh Huyên nhấc áo choàng lên để nàng có thể đứng dậy.

Nguyễn Linh Huyên xoa xoa cổ và cổ tay, vừa mở miệng định nói chuyện, nàng chợt nhận ra cơ thể hiện tại này của mình mới chỉ mới hơn sáu tuổi, nếu nàng hấp tấp nói mình mơ thấy trong cảnh đại hôn bị người ta đè đến mức không thở nổi, há chẳng phải sẽ rất kỳ lạ sao?

"Không có gì, đây là..."

Nàng liếc nhìn kiểu dáng chiếc áo choàng rồi hỏi:

"Là của Thẩm Giới cho ta à?"

Vân Phiến gật đầu.

Ngoại trừ tiểu công tử Thẩm gia ra, ở đây còn ai có thể có được chiếc áo choàng lông dày dặn và tinh xảo như vậy?

Nguyễn Linh Huyên chạm vào lớp lông mềm mại của chiếc áo choàng, tự nhủ thầm:

"Ngài ấy cũng không phải là người khó gần đến vậy."

Vân Phiến đang định gật đầu, nhưng sau đó nàng ấy lại nhớ đến đôi mắt tối tăm nhìn ai cũng lạnh lùng của Thẩm công tử.

Ngài ấy là người dễ gần sao?

Vân Phiến rùng mình, lập tức lắc đầu.

Sáng hôm sau đoàn xe lại lên đường, nhưng hôm nay phu thê Nguyễn gia có kế hoạch khác, muốn rời đoàn xe một khoảng thời gian.

Đoàn xe có hộ vệ, lộ trình đã được định sẵn từ trước, vì vậy sau khi dặn dò Nguyễn Linh Huyên mấy câu phải ngoan ngoãn không gây chuyện, phu thê hai người mới yên tâm cưỡi ngựa dẫn theo sáu hộ vệ đi thăm bạn cũ ở một quận gần đó.

Nguyễn Linh Huyên nhìn cha mẹ rời đi, cầm cửu liên hoàn bên cạnh lên, bắt đầu giải.

Xe ngựa lắc lư, Nguyễn Linh Huyên không cách nào tập trung được, ngồi mày mò một nén nhang rồi mà vẫn chưa thành công, nàng buồn bực ném cửu liên hoàn sang một bên, dựa vào cửa xe hét lên với xe ngựa phía sau:

"Thẩm Giới, người đang làm gì vậy?"

Tiêu Văn Cảnh ngồi trong xe ngựa, nghe thấy tiếng nàng nói thì lật sách sang trang khác, nhưng lại không để ý tới.

Cẩn Ngôn liếc nhìn Tiêu Văn Cảnh, đang định lên tiếng, nhưng lại bị ánh mắt của hắn ngăn lại, đành phải im lặng. Thận Hành cưỡi ngựa đi bên cạnh có vẻ hơi đắc ý, khịt mũi hừ nhẹ với Cẩn Ngôn.

Nguyễn Linh Huyên thấy đối phương không trả lời nàng thì tức giận quay đầu lại.

Tám phần là giả điếc không nghe nàng gọi, Tiêu Văn Cảnh thật đáng ghét!

Vân Phiến thấy nàng không vui thì nói:

"Cô nương, Nhị gia và Quận chúa muốn chúng ta đi đến quán trọ phía trước nghỉ ngơi, ngồi chờ bọn họ quay về, nô tỳ ước chừng chưa đến một giờ nữa chúng ta sẽ đến nơi ạ, đến lúc đó người muốn ăn cá kho hay gà cay? Để nô tỳ tìm người làm cho cô nương?"

"Ừm, thế thì ăn gà cay đi. Cá nhiều xương lắm, ta không thích!" Nguyễn Linh Huyên suy nghĩ một chút, rồi gọi thêm mấy món mà cha và nương thích, dặn dò Vân Phiên chuẩn bị cả mấy món đó nữa.

Lúc này, nàng đã quên mất chuyện Tiêu Văn Cảnh không để ý tới mình, nàng kéo Vân Phiến đi ngắm gió ngắm cây, đếm chim trên cành.

Ríu rít suốt cả chặng đường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!