"Tiêu Văn Cảnh, quỳ xuống."
Cung thất huy hoàng lộng lẫy chói mắt, thanh niên ngồi trên giường La Hán tử đàn ôm một con mèo cả người đen óng, nhìn hắn với vẻ kiêu căng.
Cung tỳ thái giám thả tay đứng hai bên, không một ai lộ vẻ khác thường.
"Ánh mắt của ngươi là sao? Chẳng lẽ ngươi không phục?" Thanh niên vỗ mạnh lên bàn trà:
"Mẫu hậu nói, bệnh của ta sẽ mau chóng khỏi hẳn, thân là trưởng tử, vị trí Đông Cung vốn là vật trong lòng bàn tay của ta. Còn ngươi… Ngươi cho rằng mẫu thân của ngươi dựa vào đâu mà được vào cung phong phi, sinh ra ngươi?"
Hắn ta cười khẩy một tiếng, cầm một viên thuốc đỏ thẫm to bằng ngón út trong hộp, thờ ơ quan sát:
"Ta nghe nói lúc bệnh của ngươi tái phát, cả người sẽ nóng bỏng như bị lửa đốt, tứ chi cứng ngắc như cục đá, ngũ tạng lục phủ như bị rắn độc cắn xé… Khó chịu lắm đúng không?"
"Quỳ xuống, ta sẽ đưa thuốc cho ngươi."
Viên thuốc màu đỏ được cầm trên ngón tay tái nhợt của thanh niên, đỏ thẫm như giọt máu.
Giọt máu chậm rãi tan biến, màu sắc dần dần phai nhạt, bị xé rách hai bên, biến thành đôi môi anh đào hé mở của mỹ nhân.
"Cảnh Nhi, dù sao đi nữa cũng phải chịu đựng, phải thận trọng từ lời nói đến cử chỉ, người bên ngoài chết hay sống đều không liên quan đến chúng ta, biết chưa?"
Mỹ nhân cung trang mặc gấm mây quý báu, nằm nghiêng mình trên giường, ánh mắt vừa căm hận vừa cố chấp:
"Con nhất định phải cố gắng! Sau này tuyệt đối không thể để mẹ con họ sống thoải mái!"
"Hãy nhớ kỹ lời dặn của ta."
Ánh mắt của bà ấy tràn đầy đau thương, nhìn về phía hắn thật lâu:
"Đừng để… Đừng để ta hối hận vì đã sinh ra con…"
Một giọt nước mắt lăn xuống gò má của bà ấy, nước mắt rơi trên giường mỹ nhân, khiến hoa văn gỗ nhạt màu bị thấm ướt, dần dần mọc ra từng chiếc gai gỗ. Gai gỗ bị bào mòn góc cạnh, trông như một cây kiếm gỗ nhỏ.
Ông cụ mặc áo giáp, chòm râu hoa râm nâng một cục xảo huyền cơ, lo lắng nhìn hắn.
"Lần này chinh phạt phương bắc, người mà ta không yên tâm nhất là con. Trước kia ta không trông coi các nàng đến nơi đến chốn, có lỗi với mẫu thân của con, nay lại để con phải chịu những tủi nhục ấy… Nếu lần này ta có thể đại thắng Bắc Lỗ, khải hoàn hồi triều thì ta sẽ xin bệ hạ cho phép ta đích thân dạy con học kiếm tập võ, được không?Đến lúc đó, ngoại tổ phụ sẽ tặng cho con một thanh kiếm chân chính…
"Bỗng nhiên tất cả ánh sáng đều biến mất, thế giới tối om tựa như vẫn chưa phá vỡ hỗn độn. Tiếng ồn ào vang lên lúc xa lúc gần."… Quân ta trúng mai phục, Hầu gia liều chết chứ không đầu hàng, dốc hết sức lực cuối cùng, kết quả là bị tướng đích loạn tiễn bắn chết, bêu đầu thị chúng… Điện hạ, điện hạ!Ngoại tổ phụ…
"Giọng nói khàn khàn tràn ra từ kẽ môi."Ấy! Hắn tỉnh rồi kìa, có phải hắn sắp tỉnh rồi không?
"Một giọng nói vang lên bên tai, dồn dập như tia chớp lóe sáng trên bầu trời đêm, không trung như được chiếu sáng."Chắc là chưa…
"Giọng nói của Cẩn Ngôn nhanh chóng bị lấn át."Vừa rồi hắn đang gọi ai? Ngoại tổ phụ? Ý là Thẩm lão Hầu gia hả? Trời ạ! Chẳng lẽ hắn gặp được lão Hầu gia hay sao!
"Mặc dù Tiêu Văn Cảnh không thể mở mắt nhưng vẫn cảm nhận được cánh tay của mình bỗng nhiên bị đè lên, sau đó là tiếng khóc nức nở của Nguyễn Linh Huyên đâm thẳng vào tai trái của hắn:"Thẩm Giới, người đừng đi theo ông ấy! Bên kia là âm tào địa phủ, người còn phải sống đến tám chín mươi tuổi chứ!
Ta xin người, đừng bỏ mặc một mình ta ở đây…
"Câu cuối cùng nghe như lời bộc bạch chân tình, Tiêu Văn Cảnh biết nàng sợ phải làm"ngoại tộc
"duy nhất trên thế gian này nên mới nói như vậy. Tiêu Văn Cảnh rất muốn nói rằng mình chưa chết được nhưng hắn vẫn chưa thể khống chế thân thể của mình, thậm chí muốn mở mí mắt ra cũng không được."Nguyễn tiểu thư… Công tử không sao đâu, lát nữa uống thuốc rồi nghỉ ngơi một đêm là được.
"Cẩn Ngôn cũng cạn lời, Nguyễn Linh Huyên thật sự rất ầm ĩ, khiến hắn ta chỉ hận không thể giao cái tên mà công tử vừa ban cho mình cho nàng. Lắm Lời. Nàng gào khóc cứ như công tử sắp cưỡi hạc bay về phía tây ấy."Thật không?
"Nguyễn Linh Huyên nửa tin nửa ngờ."Thật!
"Cẩn Ngôn gật đầu. Nguyễn Linh Huyên đứng dậy, chống tay bên mép giường, nhìn Tiêu Văn Cảnh hai mắt nhắm nghiền, mồ hôi tuôn trào như suối."Ngươi nói thế này là không sao ư?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!