Thanh niên ngây người, bỗng nhiên bật cười.
Tiêu Văn Cảnh không hiểu hắn ta đang cười cái gì, chỉ nhíu mày chặt hơn.
"Tấn Chiêu huynh, huynh đang ở đây, khiến ta tìm mãi!" Một thanh niên vội vàng chạy đến, bỗng nhiên thấy hắn ta đang trò chuyện với một thiếu niên nhỏ tuổi.
Đây là ai vậy?
Nguyễn Tấn Chiêu đứng dậy giới thiệu:
"Là một bằng hữu của đường muội nhà ta…"
Hắn ta nhấn mạnh hai chữ đường muội, dường như còn bỡn cợt liếc nhìn cậu bạn nhỏ bên cạnh, cứ như thể đã nhìn thấu tâm tư của hắn.
Tiêu Văn Cảnh sững sờ, chẳng qua không lâu sau, hắn đã hoàn hồn, nhanh chóng xoay rời đi.
Cẩn Ngôn vội vàng đuổi theo hắn, trong lòng buồn bực.
Từ trước đến giờ, công tử sẽ không bao giờ làm những cử chỉ đường đột và thất lễ như vậy, huống chi câu nói lớn lên gì đó, già đi gì đó, có nghĩa là sao?
Cẩn Ngôn ngơ ngác đi theo tiểu chủ tử của mình suốt chặng đường, ngước mắt lên thì thấy người đi đằng trước là Nguyễn Linh Huyên.
Vân Phiến phát hiện hai người nên thì thầm bên tai Nguyễn Linh Huyên. Nguyễn Linh Huyên quay đầu lại, không biết vừa gặp được chuyện vui gì mà lúc này đang nở nụ cười xán lạn, dường như đã hoàn toàn quên mất vừa rồi mình còn giận dỗi Tiêu Văn Cảnh.
Tiêu Văn Cảnh dời mắt, đang định rời đi thì Nguyễn Linh Huyên lại vẫy tay gọi hắn:
"Thẩm Giới, mau đến đây! Ta tìm được một chỗ xem thuyền rồng rất tốt!"
Chỗ rất tốt mà Nguyễn Linh Huyên nhắc đến là một sườn núi.
Bước lên thềm đá vỡ nát loang lổ trèo lên cao, từ xa có thể thấy được trên sườn núi có mấy ngôi nhà nhỏ được dựng bằng vắt tranh tồi tàn.
Bờ sông ẩm ướt nhiều muỗi, không phải là nơi để con ngươi cư trú, vậy nên nơi này biến thành chỗ ở của những người nghèo khổ sống bằng nghề nhặt mót.
Bước chân Nguyễn Linh Huyên rất nhẹ nhàng, chẳng mấy chốc đã trèo lên trước mặt họ. Thân thể Tiêu Văn Cảnh không khỏe, lại ít khi rèn luyện nên đi chậm một chút.
Tiếng thúc giục của Nguyễn Linh Huyên không ngừng vang lên trước mặt hắn. Sợ Tiêu Văn Cảnh sốt ruột, Cẩn Ngôn an ủi:
"Công tử, chúng ta cứ đi từ từ thôi, nơi này còn ai sẽ đến ngoại trừ chúng ta chứ!"
Vân Phiến nhấc làn váy, thở hổn hển gật đầu, hiếm khi có ý kiến tương đồng với Cẩn Ngôn.
Nơi này vừa hoang vu vừa cheo leo, trèo lên cũng đủ mệt bở hơi tai, hoàn toàn không cần sợ sẽ bị người khác chiếm chỗ.
Chẳng trách các tiểu thư khác đều không muốn đi theo Nguyễn Linh Huyên đến đây, chỉ có Tiêu Văn Cảnh hoàn toàn không hay biết gì nên mới bị lừa đến đây.
Cẩn Ngôn nói hơi sớm, vừa dứt lời thì bỗng nghe Nguyễn Linh Huyên phát ra một tiếng thét kinh hãi.
Vân Phiến hoảng hốt, định xông lên bảo vệ chủ tử.
Công tử! Công tử!
Nhưng Tiêu Văn Cảnh và Cẩn Ngôn đi trước mặt nàng đã chạy lên trước nàng.
Có chuyện gì vậy?
Nguyễn Linh Huyên đỡ tường đá bên cạnh, vẫn còn sợ hãi chưa kịp định thần, nghe giọng nói kèm tiếng thở hổn hển của Tiêu Văn Cảnh đằng sau, nàng giơ tay chỉ về phía trước: Họ đang đánh người!
"Này! Con nhóc nhà ngươi ăn nói kiểu gì thế hả? Chúng ta đang làm chính sự đấy nhé! Các ngươi ra chỗ khác chơi!" Một nam nhân trung niên ăn mặc như nô bậc chống nạnh đứng đó, chặn phía cuối bậc thang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!