Gió mát kèm theo mùi hoa, Nguyễn Linh Huyên ngủ một giấc thật say nồng.
Mãi đến khi bị Vân Phiến nhẹ nhàng đánh thức, nàng mới dụi mắt ngồi dậy, thấy bên cạnh là Tiêu Văn Cảnh cũng vừa tỉnh giấc, nàng không khỏi buồn cười.
Người cũng ngủ à?
Mới đầu còn cổ hủ ngoan cố, chẳng phải thoáng chốc cũng ngủ chung với mình hay sao? Nguyễn Linh Huyên cười cong đôi mắt.
Tiêu Văn Cảnh cúi đầu phủi rơi lá cây và hoa lựu rụng trên người mình.
Ban đầu hắn không định ngủ nhưng nghĩ đông nghĩ tây, bất tri bất giác nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
"Ta nói không sai mà đúng không? Người nên trải nghiệm một số chuyện thú vị trong đời, sẽ vui hơn là đọc sách nhiều!" Nguyễn Linh Huyên chỉ vào cuốn sách bị Tiêu Văn Cảnh cầm trên tay.
Tiêu Văn Cảnh nghiêng đầu nhìn nàng:
"Chẳng lẽ ý muội là trèo cây?"
"Không chỉ có thế, còn có bắt cá, chơi diều, bắt thỏ…" Nguyễn Linh Huyên bẻ ngón tay kể vanh vách từng trò chơi, càng nói càng hăng say, hiển nhiên là đã
"một nụ cười làm tan biến hiềm khích lúc trước", coi Tiêu Văn Cảnh như một người bạn có thể xằng bậy với mình:
"Tất nhiên, leo cây cũng vui lắm, phong cảnh trên cây rất đẹp, nếu người muốn trèo thì lần sau ta sẽ dẫn người đi cùng!"
Tiêu Văn Cảnh phát hiện, chỉ cần hắn nói chuyện theo kiểu ba phải lập lờ nước đôi, hoặc là có ngụ ý không rõ ràng thì Nguyễn Linh Huyên sẽ không bao giờ hiểu được nghĩa xấu của câu nói đó.
Nàng rất thản nhiên hiểu câu nói đó theo ý muốn của mình, cho nên nàng mới suốt ngày cười toe toét, cứ như thể trên đời này không có thứ gì có thể khiến nàng phiền não.
"Đúng rồi! Người còn chưa từng xem cuộc đua thuyền rồng Lâm An đúng không?! Thế thì hôm đó người phải đi xem một lần mới được, rất náo nhiệt, còn có rất nhiều đồ ăn vặt, cứ như hội chùa…" Nguyễn Linh Huyên giang hai tay ra dấu rất nhiều.
Tiêu Văn Cảnh lại không chủ ý tới lời nói của nàng mà chỉ nhìn cái bóng âm thầm đổ xuống sau lưng nàng:
"Đan Dương Quận chúa."
"Người gọi mẫu thân của ta làm gì?"
Nguyễn Linh Huyên sửng sốt.
Ngay sau đó, khuôn mặt của nàng đã bị bóp chặt từ sau lưng, nàng khẽ kêu một tiếng ôi chao: Nương! Nương!
"Còn đòi đi xem thuyền rồng nữa hả? Con đã đạt được hạng Giáp chưa?" Giọng nói của Đan Dương Quận chúa rất dịu dàng nhưng bàn tay của bà ấy lại không khách khí bóp chặt gò má bụ bẫm của Nguyễn Linh Huyên không chịu buông ra.
Nguyễn Linh Huyên che mặt, cả khuôn mặt đều xụ xuống, mắt to nhắm lại, thoáng chốc đã ỉu xìu với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Vẫn chưa…
Tề phu tử không dễ lừa gạt, Nguyễn Linh Huyên định lừa gạt Đan Dương Quận chúa trước, nghĩ rằng việc trong nhà rất nhiều, nói không chừng bà ấy đã quên mất chuyện này rồi.
Nào ngờ, cho dù Đan Dương Quận chúa bận rộn đến mấy cũng vẫn đặt việc giáo dục con cái lên hàng đầu, lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng.
"Con nên học tập Thẩm công tử nhiều hơn, xem người ta chăm chỉ chưa kìa!"
Đan Dương Quận chúa dạy dỗ con cái cũng thích so sánh với con nhà người ta. Chẳng qua Nguyễn Linh Huyên đều nghe tai này ra tai kia, hoàn toàn không bị tổn thương.
Nàng biết cho dù con nhà người ta giỏi cỡ nào thì Đan Dương Quận chúa cũng không cướp được, càng không thể đe dọa địa vị của nàng, vậy nên khi đối mặt với Tiêu Văn Cảnh, Nguyễn Linh Huyên chỉ chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt tràn đầy vô tội.
Không biết vì sao, Tiêu Văn Cảnh bỗng nhiên lên tiếng:
"Ta có thể dạy nàng ấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!