Đến ngày Đoan ngọ, nước thuyền rồng từ trên trời rơi tầm tã xuống mặt đất.
Mực nước của các con sông từ lớn đến bé trong huyện Lâm An đều dâng lên đáng kể, chuẩn bị sẵn sàng cho hội đua thuyền rồng vào dịp tết Đoan ngọ.
Chẳng qua trước đó, trong huyện còn có việc khác phải làm.
Bởi vì nước bùn làm tắc mương máng nên trong ngõ hẻm thường xuyên có nước thối đọng lại thành bùn. Đã mấy ngày rồi thư viện Đông Ly không cho học sinh đi học mà chỉ giao bài tập để học sinh tự ôn tập ở nhà.
Đan Dương Quận chúa sợ Nguyễn Linh Huyên lại ra ngoài xằng bậy, gặp nguy hiểm nên trông chừng nàng đọc sách tập viết từ sáng đến tối.
"Trời mưa to thế này mà phụ thân vẫn bận rộn bên ngoài, có khi nào sẽ không có một tiếng trà nóng để uống không ạ?" Nguyễn Linh Huyên muốn nhàn hạ nên cố ý bắt chuyện với mẫu thân.
Quả nhiên, Đan Dương Quận chúa kìm lòng không đậu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mưa to tí ta tí tách đánh lên lá chuối ngoài cửa sổ, giọt nước văng khắp nơi tạo thành một lớp sương mù, ngay cả mái ngói gạch xanh cũng bị nước mưa gõ lộp bộp, không có một khắc dừng lại.
"Cha con là người cẩn thận, một khi đã bận rộn thì sẽ không thèm quan tâm đến thân thể. Chuyện này cứ giao cho thuộc hạ làm là được, cần gì phải tự tay làm mọi chuyện chứ?"
Đan Dương Quận chúa xuất thân cao quý, từ nhỏ đã được mọi người vây quanh nịnh bợ, đi đến đâu cũng được mọi người tung hô, chưa bao giờ chịu khổ cực.
"Tổ phụ nói, hồi trước tổ phụ và thái tổ phụ còn từng cấy mạ với nhau ấy chứ, cuộc sống còn gian khổ hơn bây giờ rất nhiều."
Nguyễn gia xuất thân từ hàn môn chưa bao giờ cảm thấy sỉ nhục khi nhắc đến cuộc sống gian khổ thuở nghèo hèn, ngược lại thường xuyên dạy dỗ con cháu sau này, không nên quên nguyện vọng ban sơ.
Vậy nên Nguyễn Linh Huyên mới không cảm thấy mình cao quý hơn người hầu Trần Thập Tứ xuất thân nghèo khổ, ngược lại nàng cảm thấy Trần Thập Tứ chăm chỉ học tập như vậy, tương lai nhất định sẽ thi đậu bảng vàng, vượt trội hơn người.
"Huống chi, phụ thân phải biểu hiện thật tốt thì mới có thể sớm ngày được triệu hồi Thịnh Kinh."
Đan Dương Quận chúa đang phẩy quạt thì khựng lại, liếc nhìn nữ nhi của mình:
"Chuyện gì tổ phụ với phụ thân của con đều kể hết cho con nghe."
"Nương, vậy người có biết Thẩm Giới nhà bên cạnh không?" Nguyễn Linh Huyên đặt bút xuống, đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn Đan Dương Quận chúa, chỉ ngóng trông bà ấy tiết lộ cho mình một chút bí mật.
Tiêu Văn Cảnh là Hoàng tử, Đan Dương Quận chúa cũng có liên quan đến Hoàng gia.
Mẫu thân của Đan Dương Quận chúa là Vĩnh Gia Trưởng Công chúa, đứa trẻ mồ côi của bậc tiên liệu được Hiền Đức Hoàng Thái hậu nhận nuôi từ dòng họ, từ bé đã xưng tỷ đệ với đương kim Hoàng đế, tình cảm vô cùng thắm thiết.
"Con hỏi ngài ấy làm gì?"
Sắc mặt của Đan Dương Quận chúa chợt thay đổi:
"Chẳng lẽ con chọc phải ngài ấy?"
Nguyễn Linh Huyên hoảng sợ, vội xua tay:
"Không có không có, làm gì có chuyện đó."
"Tốt nhất là không có. Chuyện của ngài ấy, con đừng quan tâm quá nhiều." Đan Dương Quận chúa tiếp tục phẩy quạt, cổ tay hoạt động nhanh hơn bình thường một chút, cứ như thể vừa rồi bị sợ hãi đến cả người mức đổ mồ hôi nóng.
"Nương, con thấy thân thể của hắn rất yếu ớt, còn hay bị bệnh nữa, chẳng lẽ là bệnh từ lúc còn nằm trong bụng mẹ? Hơn nữa hắn còn nhỏ mà đã sống ở đây một mình, không có một người lớn nào chăm nom…"
Hồi Nguyễn Linh Huyên rời khỏi Thịnh Kinh chỉ mới hai tuổi, cho dù từng vào cung thì không thể nhớ nổi mình đã từng gặp được ai, từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng chắc chắn Đan Dương Quận chúa biết Tiêu Văn Cảnh.
"Không phải là bệnh từ trong bụng mẹ, chẳng qua là thay đào đổi…" Đan Dương Quận chúa nói lỡ miệng nên vội trừng Nguyễn Linh Huyên một phát: Đừng hỏi nữa.
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!