Chương 158: Kết cục (Hạ)

Bị tiếng gọi kia khẽ lay động tâm can, khiến lòng Ninh Phất Y dậy lên cảm giác tê ngứa như có vạn con kiến bò qua, ngứa ngáy đến phát cuồng. Nàng nhẹ nhàng gỡ đôi tay đang quấn nơi cổ, khẽ đặt chúng xuống hai bên gối mềm.

Chử Thanh Thu không né tránh mà chỉ khẽ cắn môi, buông mình xuống, thân hình trắng như tuyết lẫn vào chăn gấm. Ninh Phất Y cúi đầu cắn nhẹ dải thắt lưng của nàng, chẳng mấy chốc sắc đỏ theo áo ngoài trượt xuống, như vệt lửa tan vào màn trướng.

Nàng cúi người, hôn khẽ lên lòng bàn tay đối phương. Chử Thanh Thu khẽ run, mũi hít nhẹ, ánh mắt dừng trên gương mặt người trước mặt

Tóc nàng như mây buông lững lờ, bờ vai ẩn hiện dưới ánh nến. Đôi mắt phượng dường như cảm nhận được ánh nhìn kia, liền ngẩng lên từ lòng bàn tay ấy, ánh mắt hai người cùng lúc chạm nhau.

Trong ánh nhìn ấy sắc hồng ửng lên, vừa dịu dàng vừa cháy bỏng. Giữa đôi mắt là thứ cảm xúc không tên, vừa dịu dàng vừa chiếm hữu, như sợi tơ vô hình quấn chặt lấy nhau, khiến người ta chẳng thể nào thoát khỏi.

"Y Y..." Giọng Chử Thanh Thu khàn đi, tim nàng đập hỗn loạn. Nàng kéo tay Ninh Phất Y đặt lên ngực mình, ra hiệu bằng ánh mắt: Nghe đi, đây là nhịp của ta.

Cảm giác mềm mại nơi lòng bàn tay khiến Ninh Phất Y như bị luồng điện xuyên qua, cả người nóng rực.

Ngoài song cửa, hoàng hôn rơi xuống triền núi, mây hồng giăng khắp trời, đàn chim mỏi cánh bay về tổ.

Ánh sáng cuối ngày như tan vào sắc màu chung quanh, phủ khắp cảnh vật. Trong màn lam tối ấy, hai thân ảnh quấn quýt, mơ hồ như mây nước giao hòa, ấm áp mà triền miên.

Ninh Phất Y kéo tấm chăn phủ lên, bao trùm cả hai. Trong không gian nhỏ hẹp, hương thơm từ da thịt, từ hơi thở, quyện lại thành làn sương mỏng. Giữa nhịp thở giao hòa, nàng dần cúi xuống, chậm rãi tìm về hơi ấm của người trong lòng.

Nhưng đúng lúc ấy, Chử Thanh Thu lại bất ngờ giữ nàng lại, kéo về trước mặt.

"Làm sao vậy?" Ninh Phất Y khẽ hỏi, vén lọn tóc ướt mồ hôi nơi trán nàng.

Chử Thanh Thu im lặng một thoáng, rồi khẽ nói: "Ta muốn nhìn nàng."

"Ta chỉ muốn nhìn nàng thôi"

Đôi tay nàng nâng khuôn mặt Ninh Phất Y, ánh mắt tha thiết như muốn khắc sâu hình bóng kia vào tận đáy lòng, giống như phải nhìn chăm chú như thế thì mới yên tâm.

Sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng, sợ rằng người kia sẽ rời đi.

Ninh Phất Y khẽ cười, rồi vẫn thuận theo, nằm nghiêng bên cạnh: "Được."

Nàng vươn tay luồn vào đệm chăn, tìm trong làn hơi ấm, nơi làn da mướt mồ hôi như hạt sương đêm, mềm mại mà trơn mượt như cá trong nước, nắm giữ mà vẫn như vuột khỏi.

Chử Thanh Thu run lên, khẽ cắn môi, cố nhịn tiếng thở gấp. Đôi mắt nàng ngấn nước, giữa vui sướng và run rẩy vẫn không chịu rời ánh nhìn khỏi người đối diện.

"Nàng sẽ không rời bỏ ta nữa, phải không?" Chử Thanh Thu run giọng, siết chặt cánh tay, sau đó dùng sức kéo Ninh Phất Y lại gần, nhất quyết giữ nàng trong tầm mắt, nơi ánh mắt có thể chạm được nhau.

"Tất nhiên." Ninh Phất Y vẫn không dừng lại động tác, đôi mắt phượng ánh lên nét dịu dàng, khẽ cúi xuống hôn lên môi nàng.

"Nếu nàng lại quên ta lần nữa, ta sẽ..."

"Sẽ thế nào?"

"Sẽ..." Chử Thanh Thu cắn môi, chẳng nói được lời trách hờn nào, cuối cùng chỉ lắc đầu: "Ta dường như... chẳng có tư cách để nói những lời ấy."

Từ trước đến giờ, người thường quay lưng bỏ đi trước luôn là nàng. Mãi đến bây giờ nàng mới hiểu, người ở lại mới là kẻ chịu nỗi đau gấp trăm lần người ra đi.

Ninh Phất Y nhìn ánh mắt nàng dần dịu lại, liền hiểu rõ tâm tư nàng lúc này. Nụ cười khẽ lướt qua môi, giọng nàng ôn nhu: "Thôi, chuyện cũ như mây khói, chẳng cần nhắc lại nữa."

"Nàng xem, giờ nàng đã hiểu ta, mà ta cũng hiểu nàng. Có những việc một khi đã ở vị trí ấy, chỉ cần còn một chút lương tâm thì chẳng thể tránh."

"Nàng bảo hộ thiên hạ, mà trong thiên hạ ấy cũng có ta." Ninh Phất Y cúi xuống, hôn khẽ nơi khóe mắt đang dần ươn ướt của Chử Thanh Thu.

"Không phải." Chử Thanh Thu lại lắc đầu, nước mắt theo đó lăn dài: "Nàng chính là thiên hạ của ta."

Ninh Phất Y khựng lại, rồi bỗng nhiên bật cười, nụ cười ấy mang theo một chút chua xót, một chút dịu dàng.. Nàng chợt xoay người cuộn lấy Chử Thanh Thu, động tác bất ngờ khiến Chử Thanh Thu đỏ bừng cả mặt, song vẫn thuận theo, khẽ nhấc chân lên, ngồi đối diện nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!