Chương 155: Rượu ngọc

Tâm tình Chử Thanh Thu u uất đã lâu, giờ phút này một cơn tâm hỏa xông lên, nàng liền ngất lịm.

Khi tỉnh lại, ngọn nến bên cạnh đang khẽ lay động, ánh sáng vàng nhạt bao trùm lên chiếc giường La Hán khảm sứ bằng gỗ tử đàn, phản chiếu hoa văn men sứ. Mùi gỗ quyện lẫn hương nến, lặng lẽ lan trong không khí.

Trong điện hoàn toàn yên ắng, ngoài tiếng nến cháy tí tách ra, không còn âm thanh nào khác.

Chử Thanh Thu vội xoay người ngồi dậy, kéo xuống chiếc áo choàng đen phủ ngang ngực. Đôi chân trần vừa chạm đất đã bắt gặp ánh mắt của một người. Ánh mắt kia bình thản, chỉ liếc nàng một cái rồi khép mắt lại.

Cơn sóng lòng dấy lên trong tim Chử Thanh Thu, bỗng theo ánh mắt ấy dần lắng xuống, như tro bụi rơi về với đất.

"Ngươi tỉnh rồi." Giọng nói của Ninh Phất Y vang lên, nàng đang ngồi xếp bằng bên chiếc án nhỏ.

Chử Thanh Thu không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt ấy. Ánh lửa lờ mờ chiếu lên gương mặt, khiến từng đường nét càng thêm sâu thẳm, phảng phất vẻ yêu mị dị vực.

"Ngươi tên là gì?" Ninh Phất Y hỏi.

Đôi môi đỏ của Chử Thanh Thu khẽ động, cuối cùng dè dặt đáp: "Chử Thanh Thu."

Nàng dõi theo vẻ mặt Ninh Phất Y, cẩn thận quan sát mong thấy được chút gì khác lạ, một tia nhận ra, hay một thoáng cảm xúc nào đó. Nhưng không, đôi mắt phượng ấy vẫn nhắm hờ, như thể cái tên này không có chút liên quan nào đến nàng.

"Không hay, nghe lạnh lẽo quá." Ninh Phất Y nhíu mày. "Từ nay, bản tôn ban cho ngươi một cái tên mới, gọi là Tiểu Bạch."

Dù Chử Thanh Thu chưa thoát khỏi cơn đau buồn, nhưng vẫn bị cái tên ấy chọc tức, bàn tay vô thức nắm chặt: "Cái gì?"

"Tiểu Bạch." Ninh Phất Y lặp lại, giọng có chút thiếu kiên nhẫn. "Bản tôn không cướp tổ họ của ngươi, chỉ đổi tên thôi. Chử Tiểu Bạch."

Trong điện vẫn im phăng phắc. Cây sáo ngọc trắng "Tiểu Bạch" buộc bên hông Chử Thanh Thu không tự chủ được, bỗng khẽ ngân lên từng tiếng vù vù.

Ngay khi ánh mắt sắc như dao của Ninh Phất Y lia đến, Chử Thanh Thu mới gắng đè nén được cơn phẫn nộ từ Bạch Cốt, các đốt tay siết chặt đến tái xanh, rồi cuối cùng gật đầu.

"Được." Nàng nói khẽ.

"Cũng xem như có chút mắt nhìn." Ninh Phất Y lần nữa nhắm mắt lại, ma lực trong người vận chuyển ba vòng, rồi ẩn vào đan điền. Sau khi điều tức xong, nàng đứng dậy, chắp tay sau lưng bước đến trước mặt Chử Thanh Thu.

"Y phục này cũng chẳng đẹp, trắng toát cả người, trông thật chẳng hợp với Ma Quật của bản tôn." Ninh Phất Y nhìn thế nào cũng thấy không thuận mắt. Nàng vươn tay kéo lấy vạt áo người đối diện, làn vải lạnh lẽo trơn mượt, khiến nàng nắm không chặt.

"Thay đi." Nàng ra lệnh.

Chử Thanh Thu gần như không thể kiềm chế nổi Bạch Cốt đang run lên vì phẫn nộ, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ thi pháp phong ấn pháp khí ấy lại, rồi cố gắng nhịn xuống.

"Ta thấy bộ váy đỏ hôm qua Kỳ Lân mặc cũng không tệ, vừa nhìn đã thấy tươi tắn hơn hoa." Ninh Phất Y đưa tay ra trước người nàng ước lượng kích thước, rồi hóa ra một chồng xiêm y, ngay cả nội y bên trong cũng chuẩn bị đủ cả.

Chử Thanh Thu nhìn chiếc yếm đỏ rực như lửa nằm trên cùng, khuôn mặt tức khắc đỏ bừng, bàn tay siết chặt muốn đập cho đối phương một gậy. Nhưng vốn dĩ đang thu lực, lại thêm Ninh Phất Y động tác nhanh hơn, đã mau chóng cướp lấy Bạch Cốt trong tay nàng, tiện tay ném sang một bên.

Tay còn lại của Ninh Phất Y khẽ xoay, kéo hai tay Chử Thanh Thu ra sau, ép nàng khuất phục trong nháy mắt.

Sau khi mất đi trí nhớ, Ninh Phất Y sao lại đáng ghét đến vậy. Càng tức, Chử Thanh Thu lại càng nhớ đến dáng vẻ dịu dàng, tinh tế của nàng trong quá khứ, lòng đau như dao cắt, trước mắt hoa lên, cơn choáng đầu lần nữa quay lại.

Mà Ninh Phất Y bởi vì động tác mà phải áp sát người kia, lại bị mùi hương hoa sơn chi trên thân Chử Thanh Thu làm cho tâm trí chao đảo. Hương thơm dìu dịu len vào lòng, xoa dịu cái cảm giác bực dọc vô cớ mà mấy ngày nay nàng chẳng sao dập tắt được.

Hơn nữa... người này thật sự rất đẹp. Từ lúc tỉnh lại, những kẻ nàng gặp kể cả Kỳ Lân xinh đẹp kia, cũng không ai có thể sánh với vẻ đẹp dù lạnh lùng, kiêu ngạo xa cách của người này.

Gương mặt ấy, cùng hương thơm trên người nàng, nếu giết đi thì thật là uổng phí.

Ninh Phất Y thở ra, thả lỏng tay. Người trước mặt lảo đảo một thoáng, rồi vịn lấy cổ tay đứng thẳng lại.

"Đây." Ninh Phất Y nhét đống y phục vào lòng nàng. "Thay đi."

Nói dứt lời, nàng xoay người ra cửa. Dáng người cao gầy khuất dần sau khung cửa, tiếng giày lưu vân chạm trên nền đá từng bước xa dần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!