Cây cầu rộng lớn quen thuộc, dưới cầu dòng nước chảy xiết, thỉnh thoảng có vài bộ hài cốt bị nước đẩy trồi lên, xoay một vòng trên mặt sông rồi lặng lẽ chìm xuống, theo dòng trôi về phía xa xăm, tan vào bóng đêm vô tận.
Ninh Phất Y không vu, không buồn, cơn đau trên thân thể cũng hoàn toàn biến mất, hay có lẽ, mọi cảm giác đã không còn tồn tại. Chỉ còn lại đôi mắt, lạnh nhạt dõi nhìn những hồn phách xung quanh, từng thân ảnh lặng lẽ bước đi như những cái xác không hồn.
Nàng bị cuốn giữa những hồn phách ấy, từng bước một, chậm rãi tiến về phía trước.
Không biết đã đi bao lâu, nàng rốt cuộc cũng bước lên Cầu Nại Hà. Phía trước có một quỷ hồn đang khóc. Hắn khóc hồi lâu rồi quay người, đi vào giữa đám Bỉ Ngạn Hoa nở đỏ rực trong bóng tối.
Ninh Phất Y nhìn hắn với chút thương cảm, lại nhìn sang những đóa hoa Bỉ Ngạn trong đêm tĩnh lặng không gió, rồi cất bước, thay hắn đứng vào vị trí đó.
Trước mặt nàng, chén Mạnh Bà Thang đang sôi sfung sục, từng làn khói bốc lên mang theo vài cánh hoa bị gió cuốn vào, cùng vài sợi tóc đen bị nghiền nát của Mạnh Bà.
"Hoàng thang đặc như nước mắt bụi trần, duyên kiếp trước đều chôn xuống Vong Xuyên." Giọng một lão giả vang lên từ phía trên. Ninh Phất Y ngẩng đầu nhìn, lão giả có bộ râu hoa râm được tết ngay ngắn, đuôi râu cài một đóa Bỉ Ngạn đỏ thắm. Một tay ông cầm chén đất nung, tay kia cầm muôi gỗ, ánh mắt hiền hòa mà thấu triệt, nở nụ cười nhìn nàng.
"Uống canh để luân hồi, hoặc chặt đứt tiền trần." Lão đưa chén tới trước mặt nàng.
Ninh Phất Y khẽ chớp mắt, hai tay nâng lấy chén. Trong chén, nước canh bốc lên mùi hương thoang thoảng của hoa sơn chi.
Mạnh Bà Thang vốn không mùi, nhưng mỗi hồn phách khi uống vào sẽ ngửi thấy hương vị của điều mà họ khó quên nhất trong cõi hồng trần.
Ninh Phất Y đứng lặng hồi lâu, chén canh trong tay dần nguội đi. Sau lưng là hàng dài linh hồn đang chờ đợi, thỉnh thoảng có vài tiếng oán than khe khẽ vang lên. Nàng mới nâng chén lên môi.
Dẫu còn luyến tiếc, nàng vẫn hiểu, mình không còn lựa chọn nào khác.
Nàng ngửa đầu, uống cạn chén canh. Ngay khi chất lỏng vừa chạm đầu lưỡi, bỗng vang lên mấy tiếng kinh hô từ phía Phong Đô.
Nhưng thế thì sao chứ, nàng và thế giới này, từ nay đã chẳng còn liên quan.
***
Sinh mệnh là thứ bền bỉ nhất. Dẫu hoa cỏ có khô tàn, chôn sâu trong đất qua một thời gian, vẫn có thể nảy mầm, xanh rợp trở lại.
Con người cũng vậy. Những phàm nhân nơi hạ giới, chẳng hề biết rằng trên trời từng diễn ra một trận đại kiếp thảm liệt đến thế. Họ chỉ biết, núi sông lại hồi sinh, sau cơn mưa trời lại sáng; tro tàn bị lửa thiêu rụi hóa thành đất, từ đất ấy, vạn vật lại đâm chồi nảy lộc.
Tai họa năm ấy nhanh chóng bị quên lãng. Tiên giới cũng dần trở lại quỹ đạo bình thường. Dù tiên và ma vẫn tồn tại hai ngả, nhưng từ đó về sau, không còn đại chiến nào nổ ra nữa.
Ngày càng nhiều môn phái mới xuất hiện trong giang hồ. Nhưng mỗi tu chân giả khi bước vào Sơ Cảnh, đều phải tuân theo lễ tiết: hướng về hướng đông nam, dâng một nén hương.
Người ta nói, đó là để tưởng niệm một kẻ từng xoay chuyển càn khôn, lấy thân mình hiến cho lục giới, kẻ được gọi là thiên hạ đệ nhất đại ma đầu.
Ngày hạ chí, gió từ ngoài núi thổi vào đã mang theo hơi nóng mùa hè. Trong Huyền Lương Uyển, tiếng đọc sách vang từng hồi. Học Uyên trưởng lão đang giảng "Lục Giới Sử Ký", nóng đến mồ hôi đầm đìa. Ở góc phòng, vị Thủ tịch trưởng lão ngủ gà ngủ gật, còn các đệ tử bị hơi nóng bao trùm, buồn ngủ lan dần, chẳng mấy chốc đầu người này gục xuống đầu người kia.
Lúc ấy, cửa bỗng vang tiếng gõ. Một bóng người mặc áo xanh — Liễu Văn Trúc bước vào, khiêng theo một chiếc hộp đồng hình vuông cao bằng người. Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, nàng đặt chiếc hộp xuống. Mặt hộp có khe lưới, từ đó thổi ra luồng gió mát lạnh, xua tan ngay cái oi bức trong phòng.
"Liễu sư tỷ, đây là món mới của Phi Hoa Giáo phải không?" Mấy đệ tử ngồi đầu hàng tò mò đưa tay định sờ thử, liền bị Liễu Văn Trúc giơ tay gạt ra.
"Đúng vậy, chỉ mới chế được vài cái, đều mang đến Vân Tế Sơn Môn. Cẩn thận kẻo làm hỏng." Liễu Văn Trúc mỉm cười dặn dò họ chăm chỉ học tập, rồi cúi đầu bước ra khỏi phòng, đi vào nắng gắt bên ngoài.
"Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng năm nay hình như nóng hơn mọi năm nhiều lắm." Nam tử dung mạo tuấn tú đứng ngoài cửa cầm ô đen giơ lên, che lấy ánh nắng.
"Ta cũng thấy vậy." Liễu Văn Trúc dùng tay áo lau mồ hôi. "Đa tạ ngươi đã mang chiếc Cô Phong Hộp tới, lại còn đích thân lên núi một chuyến."
"Không sao." Hoa Phi Hoa lắc đầu nói, rồi hơi nghiêng ô về phía nàng, cùng nàng sóng vai bước đi. "Còn chuyện Liễu gia thì sao? Đám lão ngoan cố ấy có chịu nhượng bộ chưa?"
Liễu Văn Trúc cong khóe mắt, khẽ gật đầu: "Từ sau trận chiến năm năm trước, đám thúc bá trong tộc không còn dám nói gì nhiều. Nay ta đã vượt qua Thông Hư, lại được thần lực bảo hộ, dù họ có phản đối cũng chỉ lặp đi lặp lại mấy lời 'nữ tử khó làm đại sự', nói mãi cũng chẳng có gì mới."
"Vị trí thuộc về ta, chỉ cần ta không buông thì chẳng ai có thể cướp được. Đợi đến khi có đủ nhiều nữ nhân đứng dậy, thì những lời chua chát ấy cũng sẽ ít dần thôi." Giọng Liễu Văn Trúc dịu nhẹ mà kiên định.
"Đúng là như thế." Hoa Phi Hoa khẽ gật đầu, ánh sáng trời phản chiếu trong mắt nàng. "Nếu năm đó ta có được dũng khí như ngươi, có lẽ cũng sẽ chẳng nghe lời phụ thân, phải nữ giả nam trang mới được xưng là 'Thiếu giáo chủ'."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!