Editor: Cửu Vỹ Hồ
Nguồn: viewtopic. php?f=169&t=385518
Sau cùng là Nghiêm Húc đưa Thiên Thảo về nhà, Thiên Thảo từng hỏi qua Nghiêm Húc có biết tên nam sinh che mặt kia hay không, kết quả là Nghiêm Húc cũng không có ấn tượng gì về hắn.
Thiên Thảo nhớ lại bản thân hình như từng dạy thay một tiết toán học. Lớp học kia nàng lười giảng liền để cho các học sinh tự học, hơn nữa đúng là đã từng có một nam sinh đánh rơi thước kẻ.
Bất quá lúc đó nàng cảm thấy dù sao cũng là tạm thời dạy thay, không cần tạo quan hệ tốt với học sinh nên không có giúp hắn nhặt, hiện tại nghĩ lại nam sinh che mặt kia nhất định là hắn.
"Lão sư, ngươi ở một mình sao?"
Đứng ở dưới tòa nhà Thiên Thảo ở Nghiêm Húc đột nhiên hỏi
"Không, ta đang có ý định nuôi một con chó"
Nga Nghiêm Húc cúi đầu, giống như đang tập trung suy nghĩ gì đó, cũng không chú ý lời nói của nàng mắc lỗi: nuôi một con chó cũng tính là ở một mình đi?
Thiên Thảo chỉ chỉ quần áo trên người mình
"Ta đây lên trước, quần áo ngày mai giặt sẽ đem trả lại ngươi"
Không cần giặt Nghiêm Húc đột nhiên vội vàng đánh gãy lời nói của Thiên Thảo, ý thức được bản thân luống cuống, hắn cười khan tiếp tục giải thích
"Không cần phiền toái lão sư"
Tuy rằng Thiên Thảo nói giặt quần áo cho Nghiêm Húc nhưng nàng vốn có ý định ngày mai trực tiếp đưa lại quần áo này cho hắn a, khụ khụ, dù sao giặt hay không giặt hắn cũng không nhìn ra được, vừa vặn lại có thể thể hiện bộ dạng lão sư ôn nhu hiền lương.
Nhưng nàng không nghĩ tới Nghiêm Húc này hào phóng như vậy! Cho phép nàng không cần giặt. Đứa nhỏ này thật sự… thật sự…. là tri kỷ!~
Trong lòng nghĩ vậy, Thiên Thảo giả bộ thập phần nghiêm túc lấy tư thế trưởng bối vỗ vỗ vai Nghiêm Húc: Đứa trẻ ngoan!
Nghiêm Húc cảm nhận được tay Thiên Thảo đặt trên vai, khuôn mặt vốn vừa bớt đỏ lại vì sự đụng chạm cùng tươi cười của nàng mà trở nên hồng hồng khác thường.
"Hôm nay thật sự cám ơn ngươi. Ta đi lên trước, ngươi cũng mau về nhà đi, bằng không mẹ ngươi sẽ lo lắng" Thiên Thảo vẫy vẫy tay tạm biệt Nghiêm Húc sau đó xoay người đi lên thang máy, không nhìn thấy Nghiêm Húc vẫn chưa đi mà đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng của nàng khuất dần cho đến khi biến mất trong thang máy.
Thời gian trôi qua, cuộc thi âm nhạc đã ở ngay trước mắt, Thiên Thảo làm chỉ huy dẫn theo các học sinh tiến đến hội trường, thứ tự diễn tấu của các nàng là thứ tám.
Hôm nay là ngày mà Thiên Thảo hết sức mong đợi, bởi vì đây là lần đầu tiên nàng lấy thân phận chỉ huy chính thức xuất hiện trước mặt mọi người, xuất hiện trên sân khấu.
Nhưng hôm nay Thiên Thảo cũng luôn cảm thấy bất an, luôn canh cánh trong lòng đoạn ngắn AV kia nữ nhân vật chính bị mọi người kéo vào toilet XXOO.
Tuy rằng lúc trước khi xem nàng cảm thấy bộ phim này khá là thành công, đủ kịch tính cũng đủ kích thích, nhưng là sự thật nếu xảy ra trên người mình thì không thể lấy tâm tình nhẹ nhàng giống như người xem ngoài cuộc được nha, bởi vì trong AV, biểu cảm của nữ chính từ đầu đến cuối đều hết sức thống khổ…
Để tránh cho bản thân khẩn trương mà ra mồ hôi, làm rớt gậy chỉ huy, Thiên Thảo cẩn thận quấn lên gậy một đoạn cao su.
Tuy rằng lúc này Thiên Thảo rất muốn trước khi thi đấu đi…tiểu một phen = = nhưng ngày hôm nay toilet đối với nàng mà nói quả thật giống như cái ác mộng, là nơi mà chết cũng không thể đi, nga, không đúng, nếu như không đi sẽ chết thì dẫu biết đầm rồng hang hổ nàng cũng sẽ đi nha ><Thiên Thảo lão sư, ta đang định đi toilet, ngươi có muốn đi cùng không?
"Hữu Lệ quay sang hỏi Thiên Thảo vẫy vẫy tay, giả bộ chăm chú quan sát màn diễn tấu trên sân khấu:"Không, ta muốn ở lại đây quan sát tình hình đối thủ a!Thiên Thảo lão sư thực dụng tâm" Hữu Lệ cùng đám học sinh ngồi bên cạnh Thiên Thảo mở miệng tán thưởng, nàng một bộ kiêu ngạo hất cằm, này còn phải nói sao. Bỗng nhiên nàng phát hiện ban giám khảo ngồi trên hàng ghế đầu đều quay đầu xuống nhìn nàng, này… không khỏi cảm thấy không rét mà run.
Nàng cúi xuống nhìn bộ quần áo thể thao mà hôm nay mình cố ý chọn, Thiên Thảo tự thấy cũng rất khí phách a, hơn nữa nàng mặc như vậy cũng để tránh xảy ra bi kịch như trong AV.
"Lão sư, sắp đến lượt chúng ta rồi, ngươi không đi thay lễ phục sao?"
"Ta mặc như thế này là được rồi" Thiên Thảo kéo kéo cổ áo
"Lão sư! Vạn nhất vì vấn đề trang phục mà ban giám khảo trừ điểm chúng ta thì làm sao bây giờ? Quần áo như thế này có vẻ không được hợp quy củ cho lắm."
Ta đã hiểu Thiên Thảo thở dài một hơi, trong lòng âm thầm tiếc hận, bộ trang phục thể phao khí phách này là nàng cố ý lựa chọn thật kĩ a.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!