Edit: Lai Nhật Phương Trường
Bên cạnh sân thể dục của cô nhi viện là khu ký túc xá của nhân viên, ở giữa được ngăn cách bởi một khu vườn nhỏ.
Cây cối tươi tốt, trên mặt đất trồng lan treo độc đáo, từng đóa từng đóa nở ra giống như những chiếc ghế nhỏ, các bạn nhỏ rất thích chơi đùa bên trong.
Lúc này, trong màu xanh tươi mát của khu vườn, bỗng nhiên một bông hoa hướng dương nhỏ màu cam chợt xuất hiện.
Các ông bên kia lan can vẫy vẫy tay với Dung Dung: Tiểu Bệ hạ.
Ánh mắt Dung Dung sáng lên: Ông ơi!
Các ông vội vàng suỵt một tiếng:
"Tiểu bệ hạ, nhỏ giọng một chút."
Dung Dung dùng hai tay che miệng, bước nhỏ chạy về phía trước.
Bọn họ như gián điệp, nhỏ giọng nói chuyện.
Dung Dung đã hai ngày không gặp các ông, vừa nhìn thấy bọn họ, liền không nhịn được hai mắt hồng hồng.
Cậu bám lấy lan can, nhỏ giọng nói:
"Ông ơi, ôm ôm con..."
Nhóm các ông với qua lan can, vỗ vỗ lưng cậu.
Dương Biện Chương hỏi:
"Tiểu bệ hạ ở cô nhi viện có vui không?"
Vui ạ. Dung Dung gật mạnh đầu
"Con ở đây gặp được Thứ Thứ, còn kết bạn với rất nhiều bạn. Các ông ở ngoài có vui vẻ không ạ?"
Các ông cũng gật gật đầu:
"Các ông cũng vui lắm."
Dung Dung dụi dụi mắt, thấp giọng nói:
"Ông ơi, con muốn về nhà, con nhớ các ông."
Vệ Bình Dã đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cậu:
"Mấy ngày nữa, mấy ngày nữa ông sẽ tới đón tiểu bệ hạ về nhà nhé."
Dung Dung vịn vào lan can, tủi thân ngẩng đầu lên:
"Ông còn chẳng nói nhớ con nữa."
Muốn ba ông già thời cổ đại dè dặt nói những lời thẳng thắn như vậy thì họ thực sự không nói được.
Ba người ông trao đổi ánh mắt với nhau.
Cuối cùng, vẫn là Thành công công dời câu chuyện đi:
"Tiểu bệ hạ hôm nay đã ăn gì nha?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!