Edit: Lai Nhật Phương Trường
Các bạn nhỏ tắm rửa xong bê theo chậu rửa mặt nhỏ, xếp hàng quay trở về ký túc xá.
Dung Dung nhón chân đem chậu rửa mặt nhỏ của mình đặt trên giá, quay đầu tìm bạn hợp tác sinh hoạt của mình: Cà Tím?
Cà Tím chạy tới: Anh ở đây?
Hai bạn hợp tác sinh hoạt nắm tay nhau đi vào ký túc xá.
Bỗng nhiên, một cái Thứ Thứ từ phía sau lò dò đi tới:
"Mao Dung Dung, người sau khi ngủ đừng có khóc đấy."
Dung Dung dừng lại một chút, nghiêm túc nói: Ta sẽ không khóc.
Thứ Thứ nói: Ta không tin đâu.
Dung Dung không để ý tới hắn, chạy chậm về phía trước bò lên giường nhỏ của mình, đem gối đầu cùng với chăn sắp xếp xong.
Cà Tím dặn dò cậu:
"Dung Dung, nếu em khóc có thể gọi anh, nếu em muốn đi vệ sinh cũng có thể gọi anh, anh giúp em gọi cô giáo."
Em biết rồi.
Dung Dung nghiêm túc gật đầu Cảm ơn anh.
Tiếng chuông đi ngủ vang lên, cô giáo tắt đèn ký túc xá đi, Dung Dung nằm trên giường nhỏ, nắm chặt chăn nhắm mắt lại.
Cậu ở nói thầm ở trong lòng:
Ông vệ ngủ ngon, ông Dương ngủ ngon. ông Thành ngủ ngon. Cà Tím ngủ ngon. Cà Chua ngủ ngon,...
Thứ Thứ ngủ ngon, Dung Dung ngủ ngon.
***
Ngày hôm sau, 7 giờ sáng, thành phố mới Đào Nguyên.
Các ông dậy thật sớm.
Vệ Bình Dã ở trước gương phòng tắm, cầm lược đem tóc dài chia thành hai bên, nhanh nhẹn mà buộc lên.
Buộc tóc xong, Vệ Bình Dã không cất lược mà mở vòi nước ra, dùng ngón tay chấm chút nước nhẹ nhàng bôi lên trên râu của mình, đem râu cũng gọn gàng.
Vệ Bình Dã nâng nâng cằm.
Vệ tướng quân, ông lão cực ngầu xứng đáng có người làm truyền hình nhìn trúng ông làm minh tinh.
Đón tiểu bệ hạ từ cô nhi viện ra, không thể không phụ thuộc vào ông!
Đúng lúc này, Dương Biện Chương ở bên ngoài gõ gõ cửa.
"Ông đối diện cái gương cũng có thể mơ giữa ban ngày sao?"
Vệ Bình Dã quay đầu lại, nghiến răng, nhỏ giọng nói:
"May cho ngươi là ta đã ở trước mộ mẹ ta thề rằng tuyệt đối không đánh quan văn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!