Edit: Lai Nhật Phương Trường
Công viên.
Dương Biện Chương quay đầu lại nói: Giữ lấy hắn!
Thành công công giữ chặt Vệ Bình Dã đang bồn chồn lại:
"Vệ tướng quân, bình tĩnh lại một chút."
Dương Biện Chương quay đầu nhìn Đỗ Sách Hoa, thay NVệ Bình Dã ra mặt:
"Có thể để hắn trở về suy nghĩ một chút, ngày mai ta sẽ cho ngươi đáp án được không?"
Đỗ Sách Hoa liên tục gật đầu:
"Không thành vấn đề, nếu như đã suy nghĩ kỹ, ngày mai có thể đến Đào Nguyên cổ trấn tìm tôi là được, nhân viên công tác ở nơi đó đều biết tôi."
Được. Dương Bích Chương lễ phép gật đầu, chào tạm biệt Đỗ Sách Hoa, sau đó cùng Thành công công tóm lấy Vệ Bình Dã lôi hắn đi.
Vệ Bình Dã:
Huh huh... để tôi đăng ký!
Ba người ông đều đã đi xa, Đỗ Sách Hoa chợt nhớ ra điều gì liền vẫy tay với họ: Đừng cắt tóc nhé!
Hắn còn muốn tiết kiệm tiền mua tóc giả.
***
Ba người ông đi bộ ra khỏi công viên, đi đến trạm xe buýt.
Thành công công hỏi:
"Vệ tướng quân, ông cảm thấy thế nào?"
Vệ Bình Dã hắng giọng nói:
"Khụ khụ, được lên TV còn có thể nhìn thấy tiểu bệ hạ thật không còn gì tốt hơn."
Thành công công mong đợi hỏi:
"Vệ tướng quân, đến lúc đó có thể dẫn ta đi gặp tiểu bệ hạ được không?"
Ngụy Bình Dã nhướng mày nhìn ông: Không thành vấn đề.
Hai người ông đồng lòng với nhau.
Dương Biện Chương nhìn bọn họ, có chút bất đắc dĩ nhắc nhở: Cẩn thận bị lừa.
Vệ Bình Dã cười nói:
"Sẽ không đâu, ta không có cái gì, lừa ta làm cái gì?"
Dương Biện Chương nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Vệ tướng quân tóc cũng không cắt, búi lên, còn mặc một bộ quần áo tay bó màu đen được mang đến từ thời cổ đại, sạch sẽ chỉnh tề, nhưng nhìn qua rất nghèo, nghèo thì cũng thôi đi, ăn lại rất nhiều.
Vệ tướng quân nâng nâng cằm về phía biển báo dừng xe buýt trong suốt phản quang.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!