Chương 12: Cầu trượt

Edit: Lai Nhật Phương Trường

Tên: Thứ Thứ

Tuổi: 3 tuổi 9 tháng

Người thích nhất: Mao Dung Dung (trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng sẽ không bao giờ thừa nhận)

Người ghét nhất: Hoàng đế và đại thần (trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng nói như vậy)

Nếu không phải vì Hoàng đế và các đại thần, hắn và Mao Dung Dung sẽ không bị đưa đến đạo quan.

Nhưng bây giờ, người hắn thích nhất lại trở thành kẻ hắn ghét nhất!

Hắn không tin đâu! Mao Dung Dung không thể làm hoàng đế!

Đứng ở hàng trước Dung Dung cảm thấy có gì đó không ổn nên quay đầu nhìn Thứ Thứ.

Nhưng Thứ Thứ mím chặt miệng, khuôn mặt ủ rũ không nói lời nào.

Dung Dung vươn bàn tay nhỏ, muốn kéo kéo tay Thứ Thứ.

Nhưng đúng lúc này, cô Ôn đặc biệt hỏi cậu:

"Dung Dung, con còn nhớ câu đầu tiên của"Xuân hiểulà gì không?

Dung Dung quay đầu lại, các bạn nhỏ xung quanh nhẹ giọng nhắc nhở cậu.

"Dung Dung, xuân miên bất giác hiểu___"

Dung Dung không nghe rõ: Cái gì?

Các bạn nhỏ cố gắng giúp cậu, nhưng Thứ Thứ phía sau cậu đột nhiên lớn tiếng:

"Là 'xuân miên bất giác hiểu', đồ ngốc!"

Cô Ôn nhắc nhở hắn:

"Thứ Thứ, không được gọi bạn bè bằng biệt danh."

Thứ Thứ dáng vẻ cực ngầu gật đầu: Ồ.

Sau khi cùng các bạn thảo luận đáp án, Dung Dung chậm rãi giơ tay:

"Thưa cô, 'xuân miên bất giác hiểu'."

"... Dung Dung thật là giỏi." Cô Ôn vẫn mỉm cười,

"Nếu lần sau chúng ta có thể trả lời nhanh hơn, thì sẽ tốt hơn."

Dạy trẻ con thật khó nha.

***

Dung Dung và các bạn của cô ấy tập luyện tiết mục một lát.

Bốn giờ chiều, tới giờ ăn điểm tâm.

Dung Dung ngồi ở vị trí của mình, Thứ Thứ ngồi ghế phía sau đưa tay ra và chọc chọc hắn một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!