Chương 7: Sổ ghi chép gặp ma của thiếu nữ ma pháp

Sau khi bị cưỡng ép kéo vào không giả tưởng cùng với 2/3 số người trên thế giới, Lâm Chiếu Hạc cũng tưởng tượng có một ngày mình có thể gia nhập đại gia tộc của không gian giả tưởng. 

Trong mắt cậu, không gian giả tưởng có nghĩa là tất cả các loại hào quang và con đường hạnh phúc của nhân vật chính – ít nhất là đối với hầu hết các tác phẩm.

Tuy nhiên, khi giấc mơ trở thành hiện thực, Lâm Chiếu Hạc mới nhận ra khoảng cách giữa giấc mơ và hiện thực lớn đến nhường nào. Những người khác đều là khởi đầu của nhân vật chính, mà cậu lại là thiếu nữ ma pháp Chuối vàng ít nổi tiếng, lại còn bị đổi vai nữa.

Lâm Chiếu Hạc đau đớn vô cùng, ngay cả lúc đang ngủ cũng mơ thấy Phó Lê thì thào nói với cậu: "Hãy nhớ cách biến hình, chỉ cần ấn lên ngực sau đó hét lên thiếu nữ Chuối vàng biến hình là cậu có thể cứu thế giới rồi."

Sau đó khuôn mặt của Phó Lê biến thành nụ cười dịu dàng của Trang Lạc, nụ cười càng ngày càng rạng rỡ khiến cho trái tim của Lâm Chiếu Hạc giống như chứa thì gì đó quá đầy và nó sắp trào ra. Nhưng mà tình cảm mênh mông của cậu còn chưa kịp thổ lộ thì gương mặt của cậu bỗng biến thành một cái lỗ đen, sau đó Lâm Chiếu Hạc nghe thấy một tiếng thét chói tai – cậu lập tức từ trong mơ tỉnh lại, đưa tay chạm vào mặt và cổ toàn mồ hôi lạnh.

"Đang nằm mơ à?" Nằm trên giường, Lâm Chiếu Hạc thầm thì thào, "Âm thanh gì…" Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng phát hiện bầu trời đáng lẽ được thắp sáng như mọi ngày thì lúc này lại tối đen như mực, thậm chí ngay cả đèn đường cũng không thấy bật.

Cậu cầm lấy điện thoại của mình lên xem giờ, phát hiện ra bây giờ đã là bảy giờ sáng. 

"Bảy giờ rồi cơ á." Lâm Chiếu Hạc liền bật dậy: "Mà sao trời vẫn chưa sáng?"

Không chỉ bầu trời tối đen, cả thế giới đều yên lặng một cách kỳ lạ, không gian xung quanh dường như đã bị đóng băng. Lâm Chiếu Hạc đang định đứng dậy, nhưng trên trán bỗng nhiên thấy lạnh, có chất lỏng rơi xuống trán cậu, cậu đưa tay lên chạm vào vệt nước nhớp nháp, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên liền nhìn thấy có thứ gì đó dính trên trần nhà. Cái cổ dài trắng bệch ghé sát mặt cậu, gần đến mức gần như chạm vào chóp mũi của thứ đó.

Tim cậu đập loạn xạ, sự sợ hãi khiến Lâm Chiếu Hạc hoàn toàn tỉnh táo, cậu lập tức thở hổn hển, nhất thời không phân biệt được là đang mơ hay đang tỉnh. 

Lần nữa cảm thấy có cái thứ đó rơi trên trán, biểu cảm Lâm Chiếu Hạc liền đông cứng lại. Nếu như là người bình thường thì phản ứng đầu tiên chắc sẽ là ngẩng đầu lên nhìn nhưng Lâm Chiếu Hạc cố kìm nén bản năng. Cậu chạy một mạch ra ngoài mà không ngẩng đầu. Đến khi ra tới cửa cậu mới ngoảnh đầu lại nhìn trong phòng mình: "Cái thứ quái quỷ gì đây?"

Trong phòng không có thứ gì, chỉ có giọt nước từ từ nhỏ xuống từ trên trần nhà, Lâm Chiếu Hạc liếc mắt nhìn rồi giận dữ chửi rủa: "Tầng trên đang làm cái khỉ gì vậy??" 

Câu trả lời duy nhất dành cho cậu là sự im lặng.

Ánh trăng như nước như lụa hắt lên mặt đất qua khung cửa sổ, Lâm Chiếu Hạc như lạc nhịp với cả thế giới. Cậu thấy vết nước trên trần nhà tích tụ ngày càng nhiều, cuối cùng tụ lại thành một cơ thể tối đen như mực, cái cơ thể đó rục rịch như muốn rui ra. Cơ thể Lâm Chiếu Hạc cứng đờ như một tác phẩm điêu khắc, không thể nhúc nhích, chỉ có thể bất lực nhìn thứ gì đó to lớn lao ra từ trong bóng đen, chắn ngang ánh trăng từ cửa sổ…

Giây tiếp theo, Lâm Chiếu Hạc đột nhiên từ trong mơ tỉnh lại, nỗi sợ hãi khổng lồ khiến cậu th* d*c không ngừng, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy vệt nước quái dị trên trần nhà, nhất thời không phân biệt được là mình đang mơ hay đã tỉnh.

Cũng may lúc này ngoài cửa sổ trời đã sáng, Lâm Chiếu Hạc không dám ở trong phòng này nữa, suýt chút nữa đã lao ra ngoài. 

"CMN, xui vãi." Lâm Chiếu Hạc còn chưa kịp rửa mặt đứng ở hành lang tức giận mắng. Cậu thật sự không dám về nhà nữa, chỉ có thể đi xe điện đến công ty với bộ đồ ngủ và cái đầu xù như tổ quạ.

Vừa đi cậu vừa chửi thề, giống như một người đang phát bệnh tâm thần khiến mấy người đi đường né như né tà, vì sợ cậu là nhân vật chính trong một cuốn tiểu thuyết nào đó. 

Tiểu Từ đứng ở quầy lễ tân nhìn thấy bộ dạng của Lâm Chiếu Hạc, cô rất ngạc nhiên: "Anh Lâm, anh làm sao thế?" 

Lâm Chiếu Hạc chán chường: "Đừng nói nữa, tôi mới gặp ma."

Tiểu Từ hỏi, "Nghĩa là theo nghĩa đen hay hay nghĩa bóng?" 

Lâm Chiếu Hạc đáp, "Nghĩa đen." 

Tiểu Từ nghe cậu nói liền bị đánh bay cơn buồn ngủ: "Sao lại gặp quỷ? Không phải hôm qua cậu đi gặp Nguyên Lương và Phó Lê à?"

Lâm Chiếu Hạc: "Cô còn nhớ tên của hai người này cơ à." 

Tiểu Từ cười xấu xa: "Đương nhiên là nhớ, tôi là fan CP của bọn họ đó. Nhân tiện, có phải bọn họ gặp phải nguy hiểm gì không?" Nếu không, sao bọn họ đến tìm công ty bảo hiểm làm gì.

Lâm Chiếu Hạc nhớ lại lời dặn dò của Phó Lê: "Ừ… Phó Lê ngoại tình." 

Tiểu Từ: "???" 

Lâm Chiếu Hạc: "Sao thế?"

Tiểu Từ: "Cậu nói ai ngoại tình?" 

Lâm Chiếu Hạc: "Phó Lê, sao vậy?" 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!