Chương 49: Luận về tính nguy hiểm của việc một chân đạp n thuyền

Thấy Lâm Chiếu Hạc không trả lời, A Diêu lại nói: "Nhìn sắc mặt cậu rất khó coi, không thoải mái à?" 

Lâm Chiếu Hạc nghĩ thầm quả thật tôi không thoải mái lắm nhưng cậu chỉ im lặng, mắt thấy thang máy tinh một tiếng đến tầng mười bảy mới mở miệng hỏi: "Sáng nay cậu..." 

A Diêu hỏi: "Sao?" 

Lâm Chiếu Hạc nói: "Hồi sáng xảy ra chuyện gì à? Ví như nhà cậu?" 

Nghe được vấn đề của Lâm Chiếu Hạc, A Diêu hoàn toàn không có chút phản ứng nào, chỉ trưng vẻ mặt khó hiểu và vô tội: "Đã xảy ra chuyện gì? Sáng nay tôi ra ngoài từ sớm rồi." 

Lâm Chiếu Hạc nghĩ thầm nếu cậu ra ngoài vậy người bị chém chết là ai, chẳng lẽ là anh em song sinh giống hệt cậu? Xét thấy có thể có khả năng này, cậu mới hỏi A Diêu có anh em sinh đôi không, sau khi nhận được đáp án phủ nhận Lâm Chiếu Hạc bắt đầu nghi ngờ có phải mình lại xuất hiện ảo giác hay không. 

"Vậy tôi về trước đây, cậu mau về nhà nghỉ ngơi đi." A Diêu tỏ vẻ vô cùng săn sóc: "Sắc mặt cậu rất khó coi." 

Lâm Chiếu Hạc nghĩ thầm dù sắc mặt tôi có khó coi đến mấy thì sao mà so được độ khó coi của người chết được... Cậu vào nhà xác nhận lại với hình vuông nhỏ màu đỏ chuyện xảy ra hồi sáng không phải ảo giác, thậm chí còn hỗn loạn hơn nữa. 

"Anh thấy cậu ta sống lại." Lâm Chiếu Hạc nói: "Chắc người này là nhân vật giả tưởng không thể chết được nhỉ?" 

Hình vuông nhỏ màu đỏ đeo kính, vẻ mặt nghiêm túc phân tích tình hình cùng Lâm Chiếu Hạc: "Có thể, chúng ta vẫn nên tránh xa anh ta một chút đi." 

Cũng chỉ có thể như thế thôi. 

Chỉ là họ không có ý định trêu chọc hàng xóm mà hàng xóm lại thương nhớ bọn họ. 

Tầm chạng vạng hôm đó có người gõ cửa phòng Lâm Chiếu Hạc, sau khi mở cửa thấy là hàng xóm A Diêu trên tay còn cầm một giỏ bánh mì, mỉm cười nói: "Bạn tôi vừa nướng bánh mì, vẫn còn nóng nên muốn tặng cho cậu vài cái." 

Lâm Chiếu Hạc vừa mừng vừa lo sợ, nhận lấy bánh mì rồi mới để ý thấy người phụ nữ đứng bên cạnh A Diêu, vẻ mặt cậu cứng đờ hỏi: "Đây là... Bạn gái cậu à?" 

Người phụ nữ này chính là cô gái ngày đó cậu thấy cầm dao ngồi xổm trước cửa phòng A Diêu. Lúc này cô ta đã thay bộ khác trông như một con cừu non vô tội đứng bên cạnh A Diêu nở nụ cười ngọt ngào. 

"Không phải." A Diêu thản nhiên nói: "Tôi độc thân." 

Cũng không biết có phải là ảo giác của Lâm Chiếu Hạc hay không mà lúc A Diêu nói ra hai chữ độc thân, không khí lập tức đình trệ nhưng lại nhanh chóng khôi phục như bình thường. 

Lâm Chiếu Hạc không dám hé răng nói gì thêm, chỉ nhận bánh mì rồi nói cảm ơn. 

"Đúng rồi, bạn tôi còn nấu một bữa cơm rất thịnh soạn, hai người chúng tôi hẳn là ăn không hết, bà con xa không bằng láng giềng gần. Nếu tiện, cậu qua tham gia với chúng tôi tí đi." A Diêu thật sự là một người rất nhiệt tình, vui vẻ mời Lâm Chiếu Hạc qua ăn. 

Lâm Chiếu Hạc vốn định từ chối nhưng cậu phát hiện ánh mắt cô gái kia cứ nhìn cậu chằm chằm trông vô cùng kh*ng b*, thậm chí Lâm Chiếu Hạc còn nghi ngờ nếu mình dám nói một chữ không ngày mai mình sẽ có kết cục y chang thi thể A Diêu hồi sáng, vì bất đắc dĩ Lâm Chiếu Hạc đành phải đồng ý. 

Giờ cơm chiều lúc sáu giờ, cô gái mỉm cười nói đến lúc đó sẽ qua gọi Lâm Chiếu Hạc. Cậu vừa đóng cửa lập tức ôm hình vuông nhỏ màu đỏ gào khóc nói mình rất sợ, không muốn qua đó. 

Hình vuông nhỏ màu đỏ đề nghị gọi mấy người Cố Tu Du cùng đi ăn cơm, ai mà ngờ trên lầu không có ai, không biết Cố Tu Du lại đưa Cố Tuyệt Dục đi đâu huấn luyện quân sự. 

Thật sự là không có cách nào khác, Lâm Chiếu Hạc dứt khoát quyết định đợi lát nữa đi ăn cơm mình nhất định phải mang theo súng để phòng thân. 

Hình vuông nhỏ màu đỏ vỗ ngực tỏ vẻ mình đao thương bất nhập, đến lúc đó sẽ làm tấm áo giáp cứng nhất ngăn đòn tấn công cho Lâm Chiếu Hạc, Lâm Chiếu Hạc xoa đầu nó nói nhựa sẽ bị dao chém hư. 

Hình vuông nhỏ màu đỏ: "..." Nó thực sự không phải hàng làm từ nhựa. 

Sáu giờ vừa đến, Lâm Chiếu Hạc chuẩn bị tinh thần như đi gặp kẻ địch, bọn họ đợi một lúc cũng không thấy cô gái kia đến gõ cửa. Lâm Chiếu Hạc nhìn ra ngoài qua mắt mèo thấy cửa nhà hàng xóm mở toang, tiếng âm nhạc ồn ào truyền ra, trong ồn ào để lộ sự bất an. 

Lâm Chiếu Hạc đợi một lát cảm thấy hình như đã xảy ra chuyện, cậu cố nhịn cơn tò mò nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, mở cửa hét một tiếng: "Có người không?" 

"Cứu mạng, cứu mạng——" Trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng kêu cứu của A Diêu. 

Lâm Chiếu Hạc cầm súng vội vàng cùng hình vuông nhỏ màu đỏ xông vào phòng hàng xóm, sau đó lập tức bị khung cảnh trước mắt làm cho sợ ngây người. 

Trong phòng có năm người phụ nữ, chỉ có một A Diêu ngã ở giữa phòng, cả người máu tươi đầm đìa đã thở thoi thóp rồi. Nhưng mà mấy người phụ nữ đó thấy hắn ta sắp chết lại không hề lộ vẻ xúc động, cô gái nấu cơm cho A Diêu nhào vào lòng hắn ta khóc lóc ỉ ôi: "Đừng chết, đừng chết cầu xin anh đừng chết mà..." Nhìn cô ta khóc lóc thảm thiết như vậy làm Lâm Chiếu Hạc suýt chút nữa quên mất dáng vẻ kh*ng b* cầm dao ngồi xổm trước cửa kia. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!