Phòng Lâm Chiếu Hạc bị chém tan tành không ở được nữa vậy nên đổi sang một căn phòng xa hoa hơn, cậu lại thoải mái nằm trên giường lớn mềm mại.
Bên cạnh giường là một cái cửa sổ sát đất, bên ngoài là đại dương bao la và ánh trăng sáng ngời. Vào buổi tối nước biển màu đen, Lâm Chiếu Hạc lấy điện thoại ra rồi bật lên, phát hiện có lời nhắn từ Trang Lạc, đoạn lời nhắn dài một phút, được gửi từ một giờ trước, dường như là lúc cậu gặp phải chuyện kỳ lạ.
Lâm Chiếu Hạc có hơi khó hiểu, cậu suy nghĩ một lúc rồi gọi lại.
"Alo." Giọng Trang Lạc truyền đến: "Sao vậy?"
Lâm Chiếu Hạc nói: "Sếp..." Cậu vốn chỉ muốn hỏi về lời nhắn nhưng không ngờ sau khi nghe giọng của Trang Lạc thì tai hơi đỏ lên.
Ngoại hình Trang Lạc đẹp, giọng hắn trầm bổng nghe cũng êm tai, còn có hơi khàn khàn, vừa nghe đã cảm thấy tê dại.
"Sao vậy?" Trang Lạc hỏi: "Không ngủ được?"
Lâm Chiếu Hạc: "Không phải, là... Tôi thấy điện thoại có để lại lời nhắn." Cậu phân tích: "Tôi thấy là tên anh, không biết có liên quan gì đến ảo giác hay không, nó còn có thể mô phỏng lời nhắn của anh nữa à?"
Trang Lạc: "..."
Lâm Chiếu Hạc tiếp tục nói: "Vậy có lẽ nó ghê gớm lắm! Phải làm sao bây giờ!"
Trang Lạc im lặng một lát, có lẽ là không chịu nổi phân tích của Lâm Chiếu Hạc nên hắn nói: "Cậu có từng nghĩ đó là do tôi gọi không?"
Lâm Chiếu Hạc: "?"
Trang Lạc: "Không phải ảo giác, là tôi gọi đó."
Lâm Chiếu Hạc: "???"
Trang Lạc thở dài, hắn cũng hết cách, cảm thấy hơi buồn cười: "Sao lại không nói gì nữa?"
Lâm Chiếu Hạc không biết phải nói gì cho phải, trong đầu chỉ còn lại câu: Sếp hẹn mình ngắm trăng sếp hẹn mình ngắm trăng sếp hẹn mình ngắm trăng... Cứ lặp đi lặp lại như vậy.
"Vậy, vậy có ngắm trăng nữa không?" Lâm Chiếu Hạc cẩn thận hỏi.
Trang Lạc không ngờ rằng sau khi Lâm Chiếu Hạc chém người ta xong vẫn còn có hứng ngắm trăng, hắn dừng lại một chút: "Cũng được, gặp ở boong tàu nhé?"
"Gặp ở boong tàu." Lâm Chiếu Hạc bật dậy nhảy trên giường, mặc quần áo vào rồi chạy đến boong tàu.
Vì chuyện ban nãy nên có không ít du khách đã rời đi, số còn lại nhìn thấy Lâm Chiếu Hạc quay lại thì bị dọa vội vàng bỏ chạy.
Thế là cả boong tàu rộng lớn thoáng chốc chỉ còn lại cái bàn trống trơn.
Lâm Chiếu Hạc vẫn không hề biết có gì khác thường, cậu vui vẻ ngồi chờ Trang Lạc.
Một lát sau Trang Lạc đi tới, dường như hắn vừa tắm xong, mái tóc mềm còn hơi ướt, hắn mặc áo thun đen và quần đùi nhìn giống như người mẫu.
"Sếp." Lâm Chiếu Hạc ngồi xuống ghế dựa: "Sao đột nhiên lại nhớ ra anh hẹn tôi đi ngắm trăng vậy."
Trang Lạc đáp lời: "Khó lắm mới được nghỉ ngơi, rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên tìm cậu tâm sự."
Lâm Chiếu Hạc: "Ừm..."
Trang Lạc gọi người mang rượu đến, hắn nhấp một chút rồi đưa một ly khác cho Lâm Chiếu Hạc.
Lâm Chiếu Hạc nhận lấy, cậu cẩn thận liếc nhìn Trang Lạc, Trang Lạc ngồi ở mạn thuyền, sau lưng hắn là ánh trăng sáng ngời, ngồi dưới ánh trăng làn da trắng giống như đang phát sáng, mái tóc đen bị gió biển thổi rối tung khiến vẻ lạnh lùng thường ngày đã biến đâu mất, thậm chí còn có hơi dịu dàng.
"Đã quen chưa?" Trang Lạc hỏi.
"Hả?" Lâm Chiếu Hạc không hiểu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!